241 Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra khói hiệu ở phía xa đã từ từ loãng đi, không biết ở bên đó xảy ra biến cố gì, hay là đốt không đủ viên khói. Thế này thì, khói này sẽ không trụ nổi đến lúc chúng tôi tới được nơi mất.
242 Trong lúc suy tư, chúng tôi đã đi tới bên dưới pho tượng, dòng nước ngày càng chảy xiết, chúng tôi nhìn thấy những xơ mướp rối nùi trong dòng nước đầm lầy bên dưới những rễ cây, không biết bên dưới đấy là như thế nào nữa.
243 Da đầu tôi lập tức tê dại đi, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh, căng thẳng vô cùng. Phan Tử nuốt nước bọt, nói: “Tôi không để ý… Nhưng chắc chắn không phải về hướng này.
244 Tôi dựng cả tóc gáy, nghĩ thầm đúng là gặp ma rồi, cái thứ này đúng là sinh vật sống?Bàn Tử đã chạy vọt lên trước cả chúng tôi, vẫn không ngừng chạy, kéo chúng tôi chạy cùng, gào lên: “Ngẩn người cái gì đấy!”Bàn Tử kéo chúng tôi chạy đi mấy bước, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn, lại thấy một cảnh tượng càng thêm ly kỳ: lúc này, bộ mặt của tượng đã đã nứt vỡ ra, bên trong tượng đá hình như có cái gì đó, trào ra ngoài ở ngũ quan khuôn mặt.
245 Đáng ra, dựa theo dự đoán của Phan Tử, nếu chúng tôi đi đường suốt đêm, đi thêm năm sáu tiếng nữa, không có gì bất trắc xảy ra, thì đến nửa đêm này là chúng tôi có thể đi đến vị trí đốt khói hiệu rồi.
246 Hai chúng tôi lập tức vận động tay chân, bắt đầu trèo cây. Cây cối ở đây tương đối dễ trèo, có rất nhiều điểm để đặt chân, nhưng lại cần phải đặc biệt cẩn thận, trên cây toàn là các loại bùn thực vật và rêu, đặt chân không vững là dễ bị trượt.
247 “Cô hồn dã quỷ thì có thể nói cái gì chứ, cũng chỉ toàn mấy lời kiểu trả mạng cho ta thôi mà. ” Bàn Tử nói. Phan Tử bảo anh ta đừng có nói nhảm, nghe cho kỹ vào, không phải đang đùa giỡn đâu.
248 Chúng tôi nuốt nước bọn, Bàn Tử liền rên lên một tiếng: “Đệch mợ, cô ả đến đây từ bao giờ vậy?”Tôi vô thức giật lùi mình về hướng ngược lại, nhỏ giọng nói: “Không đúng, anh nghe âm thanh này xem, so với âm thanh chúng ta vừa mới nghe được ấy, mẹ kiếp, lúc nãy chúng ta cứ cảm thấy mình càng ngày càng gần âm thanh này hơn, có lẽ là ảo giác thôi, không phải chúng ta càng ngày càng đến gần âm thanh này đâu, mà là âm thanh này càng ngày càng đến gần chúng ta.
249 “Vây đánh? Bọn súc sinh này mà biết cái này á? Bàn Tử toát mồ hôi lạnh. “Bàn gia tôi xem ra được mở mang kiến thức rồi. ”Phan Tử nói: “Ông đã bảo lũ rắn này không bình thường rồi, chúng nó chắc chắn là rắn thành tinh, đều thành tinh hết rồi.
250 Điều làm chúng tôi lấy làm lạ là, cho dù đã đến dưới tán cây rồi, thì âm thanh vọng xuống dưới cây vẫn là cái âm thanh lè rè lẹt rẹt giống như tạp âm điện từ đó, chứ không có bất cứ một âm thanh nào khác nữa, càng không có động tĩnh gì.
251 Cảnh tượng trước mặt làm tôi sợ điếng người, không kịp phản ứng. Bàn Tử ghìm súng, vọt đến bên cạnh tôi gào to: “Đạn đâu đạn đâu!!”Tôi móc ra một nắm, anh ta giật phắt lấy, kẹp khẩu súng vào nách, một tay giơ đuốc, một tay lắp đạn, rồi nhảy vọt vào trong bụi cây đuổi theo.
252 Tôi lập tức kêu to. Bàn Tử vừa thấy sắc mặt tôi biến đổi, phản ứng cực nhanh, không cần nhìn đã lập tức dùng báng súng phang một cú về phía sau. Nhưng đã chậm, bóng đen kia rụt lại né tránh rồi vồ tới.
253 Loài ve rận khát máu thành tính, nhất định là bị mùi máu rắn ở đây thu hút mà tới. Trong rừng này, số lượng ve rận nhiều khủng khiếp, hơn nữa rõ ràng là đang đói ngấu, tất cả đều đổ xô đến đây.
254 Tâm trạng hưng phấn của chúng tôi tức khắc bị dập tắt bởi doanh địa đầy quỷ dị trước mặt. Tôi có hơi muốn ôm đầu ngồi khóc tu tu, thực sự là tôi quá mệt mỏi, không thể nào ứng phó nổi nếu có chuyện gì xảy đến nữa.
255 Vốn tưởng rằng đó là Văn Cẩm đi theo chúng tôi tiến vào doanh địa, tôi cầm hòn đá vào, định chặn cô ấy lại, nhưng phát hiện ra người tiến vào doanh địa lại là Muộn Du Bình toàn thân đầy bùn.
256 Tôi nghe xong liền thầm chửi mắng trong bụng. Bàn Tử nghe thấy động tĩnh của tôi, ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt lại lúng túng, lập tức nói: “Tỉnh rồi? Đến đây đến đây, để phần cơm cho cậu đây, mau ăn cho nóng.
257 Muộn Du Bình nhìn đống lửa, lẳng lặng giải thích cho chúng tôi một lượt những điểm đáng ngờ. Hắn nói, vấn đề lớn nhất ở đây đó là có quá nhiều ba lô, nhóm chú Ba đông người, cho dù có rút gọn trang bị thì cũng không thể nào bỏ thừa lại nhiều ba lô còn đầy ắp trang bị như thế này.
258 Tôi thấy hơi áy náy, nhưng tôi hiểu Muộn Du Bình nói không sai, tôi cũng không phải loại người ý chí kiên định gì, trong khi vẫn còn mệt mỏi chưa hoàn toàn hồi sức, tôi không thể gác đêm tốt được, sơ ý một tí thôi là khiến cả đám gặp nguy hiểm ngay.
259 Hành động của Bàn Tử làm tôi khiếp sợ đến ngây cả người, vài giây sau mới hiểu ra anh ta muốn làm gì. Muộn Du Bình đã kiểm tra mặt của bọn tôi, nhưng mặt của riêng mình hắn thì chưa kiểm tra, Bàn Tử sợ hắn giở trò tâm lý chiến, cho nên cũng phải kiểm tra xem trên mặt hắn có đeo mặt nạ da người hay không.
260 Tôi không thể nào tin nổi, trong đầu tôi chưa bao giờ có cái khái niệm này, thế này quá đột ngột rồi. Nhưng trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ hãi này không giống bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trước kia, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả nỗi sợ cái chết.