1 @ “ Tuị bây coi … Thằng khốn đó chạy đi đâu rồi?” … hộc hộc…Quân cứ mải miết chạy… chạy vòng vèo mãi… anh cố kiếm 1 chỗ trốn… nhưng vô vọng… chợt…Quân vội đẩy một cô gái bất ngờ anh gặp trên đường… cúi xuống sát mặt cô gái… nghiêng đầu… thì thầm vì đã kiệt sức…- Làm ơn giúp tôi…- Tại sao tôi phải giúp anh… ? – cô gái đó quắc mắt- Làm ơn.
2 Thiếu Hạo tái mặt, chưa bao giờ cậu ta bị mất mặt như vậy. đường đường là thiếu gia họ Trương cơ mà… Còn Quân thì cười sặc sụa. Anh bắt đầu nhận thấy sự thú vị ở người con gái này…- Sao nãy giờ anh cứ cười hoài vậy? Tôi đẹp quá ak ?- Cô có thấy mặt thằng đó lúc nãy không? Đần củ chuối ra….
3 Lâm chua xót. Dẫn theo bạn trai tới???? Hắn ta muốn chơi cô đây mà…. Được thôi. Để xem ai sẽ bẽ mặt. Nhưng vấn đề là kiếm đâu ra người gọi là bạn trai ấy???? bất chợt cô nghe tiếng Quân đùa với con Miu….
4 Cô dựng cái xe 1 cách vật vã, nặng dữ. cô nhìn nó như 1 vật thể lạ. Cái quái gì thế này???? Cái cục tròn tròn bên tay cầm này là gì nhỉ, nhìn ngộ ( trời ạ, cái chuông đó cô nương!!!!) không biết xe này có hệ thông phanh không nữa, lỡ lúc cô đang đi không phanh nổi thì làm sao??????.
5 Nói là làm, Lâm leo tót lên giường. Mặc dù chiếc giường này không to, không nệm ấm chăn êm như cái của cô ở nhà nhưng sao cô thấy ấm áp lạ…còn có “mùi “ của Quân nữa- Ê….
6 Chú lái xe thấy chưa đầy 5 phút Lâm đã chạy ra nên thấy lạ, gặng hỏi. Lâm chỉ im lặng, không nói gì… Trên xe, cô cứ suy nghĩ miên man suốt. Tại sao? Cô đã làm gì mà dì Ngân ghét cô như vậy? Gia đình cô đã gây ra chuyện gì khiến dì ấy mới nghe đến tên đã đùng đùng tức giận đuổi cô về.
7 Thì ra đó là tên cầm đầu nãy giờ chỉ đứng im lặng. Hắn chờ đàn em đánh với Quân cho thấm mệt, hắn mới chạy ra…. Đúng là bỉ ổi ( như cái chổi )…. Quân kiên cường đứng dậy….
8 - Thiết Lâm! Con đi đâu về? sao lại bỏ đi giữa chừng vậy hả? có biêt ba mất mặt lắm không? – Ba cô tức giận nói- Con mệt!- Lại đi gặp thằng Quân đó chứ gì?Nghe ba nói mà cô ngạc nhiên: “ba theo dõi con?”- Phải! và ta không muốn con qua lại với tên lưu manh đó nữa- …- Lâm! Con có nghe ba nói không đó hả?- …- Lâm!- Ba đừng có gọi anh ấy như vậy! anh ấy không như ba nói đâu! Ít nhất còn hơn Trương Thiếu Hạo! và con nói cho ba biết, có chết con cũng không lấy hắn ta|!!- Lâm cương quyếtBốp!- Tuần sau con và Thiếu Hạo sẽ đính hôn, con không muốn cũng vậy thôi!- Con ghét ba! Nếu có mẹ ở đây mẹ sẽ không cho ba làm như vậy!! – nói xong cô bỏ lên phòng bỏ mặc ba cô ở lạiCô mới nhắc đến mẹ – người đã mất 15 năm về trước không rõ lí do.
9 - Anh Quân! Mình đi đâu đây? – Mai hỏi Quân khi anh không mấy chú ý lắm- ờ thì đi đâu cũng được! – Quân trả lời bâng quâng, đầu anh bây giờ chỉ nghĩ đến Lâm.
10 Nàng Lâm trở về với tâm trạng vô cùng tốt. Cô đã có một buổi tối valentine ngọt ngào, còn được nghe tin không phải đính hôn với Trương Thiếu Hạo nữa. Cô hát líu lo khắp nhà khiến bác Tư không khỏi ngạc nhiên.
11 - Lâm! Cô có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy… mà thằng trời đánh này nữa! giờ này biến đâu không biết! cứ thử vác mặt về đây xem…. – Trương Thiếu Hạo tức giận nói, hắn ta không quen với sự chờ đợi- Chắc anh Quân kẹt chỗ dì Ngân rồi! – Mai bảo – Hồi nãy dì ấy nằng nặc không cho anh Quân đi đâu hếtLâm không nói gì, chỉ khẽ cúi người xuống nhặt chiếc li vỡ.
12 - Chị Lâm! Chị đi đâu vậy? – Mai í ới gọi theo khi thấy cô bỏ điTrương Thiếu Hạo cũng tức tối, nhìn Quân với ánh mắt khinh bỉ: “đồ khốn!!” rồi vội vã chạy theo…Thái độ của Quân chùng xuống.
13 - Rồi sao?- Rồi sao ư? Sao cô chẳng có một tí cảm xúc gì vậy?- Kệ tôi! Anh làm gì thì làm. . tôi không quan tâm!Trương Thiếu Hạo lầm bầm : “chẳng hiểu nổi tụi con gái nữa!”Lâm lại thần người ra.
14 Chiếc đèn cứu thương xoay tròn, nhấp nháy liên tục cùng với sự hoảng hốt của một tốp người:- Nhanh lên! Mất nhiều máu quá!- …Hai chiếc xe đẩy chạy cấp tốc, cái ranh giới giữa sự sống và cái chết thật rõ ràng hơn bao giờ hết… Nhưng ở đây, sợi dây kết nối giữa họ vẫn thật mãnh liệt“Quân! Em xin lỗi! Em…”“Em không có lỗi! Oan trái là chúng ta sinh ra trong hai gia đình này…”“Quân!”“Nếu có kiếp sau, anh… không phải con của D-lite còn e cũng chẳng phải là tiểu thư Hotest… nếu….
15 Chuyến bay của Quân cất cánh lúc 2 giờ chiều…. không có quá nhiều lưu luyến của anh nơi đây bởi anh chẳng còn nhớ gì nhiều… đơn giản là những người quan tâm anh trong thời gian vừa qua: Dì Ngân, Mai, trương Thiếu Hạo, bác Nhiên… chắc chắn anh sẽ rất nhớ họ….
16 Tại T. O. P- GIÁM ĐỐC! ANH SAO VẬY? – Jone phải hét rất to mới lôi Quân trở về hiện tại được- CẬU MỚI NÓI GÌ NHỈ? – Quân vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ- ANH ĐANG YÊU? – một người khá dày dặn kinh nghiệm tình trường như Jone thì việc nhận ra một người trúng sét cũng không khó khăn gì…- ĐÂU… – Quân vội chối nhưng lại thêm khẳng định điều đó, anh ngập ngừng – JONE NÀY, GIẢ SỬ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 16