61
Hướng Nam uống sữa xong liền ngủ.
Trước khi ngủ y bảo Mạc Dương đến chỗ tiệm bà chủ Hủy lấy hành lý giúp y. Hướng Nam không ngừng nhắc bảo trong có giấy tờ tùy thân, bảo Mạc Dương dọn dẹp cẩn thận một chút, gã liền đồng ý.
62
Hướng Nam không chịu đi bệnh viên, sau đó là nhờ Trình Nam gọi bác sĩ riêng của gia đình đến xử lí giúp y.
Mạc Dương đứng một bên nghe bác sĩ dặn dò cẩn thận, Hướng Nam ngẩn ngơ ngồi đó nhìn bàn tay quấn chặt băng trắng của mình, Trình Nam thì ngồi bên nhìn chằm chằm y.
63
“Cao Hách ”
Không rõ vì sao Cao Hách lại xuất hiện ở đây, Hướng Nam có chút bất ngờ nhìn hắn.
“Cậu… tới tìm Mạc Dương?”
“Cậu ta ở nhà sao?”
Trên mặt Cao Hách một chút cảm xúc cũng không có.
64
Cả người Hướng Nam trong nháy mắt cứng đờ lại.
Cao Hách bảo bối cảm nhận đươc.
Hắn nhấc chiếc đầu đang chôn trong cổ Hướng Nam lên. Lúc Cao Hách phát hiện Trình Nam đang đứng trước cửa phòng bếp, hai mắt liền trầm xuống.
65
Đúng lúc Hướng Nam đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, tiếng chuông cửa bên ngoài kêu vang.
Y cảm thấy kỳ lạ, đi ra mở cửa, nhìn thấy bà chủ Hủy, cô cũng rất ngạc nhiên.
66
“Đại thúc, đại thúc. ”
Thường Triết đuổi theo một đường đến chỗ quầy bar, kéo Hướng Nam lại, nói: “Anh đừng giận có được không?”
Giận?
Hướng Nam đứng lại.
67
Hướng Nam hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Mạc Dương.
Y vẫn luôn cúi đầu, nhìn bàn tay bị thương của mình, nói: “Tôi muốn về đây làm việc, dọn vào ở phòng 305 nhà A thì sẽ tiện hơn, thế nên…”
“Ngày mai nếu cậu rảnh, có thể mang hành lý của tôi đến đây được không?”
Hướng Nam nói rồi, chờ mãi không thấy Mạc Dương trả lời.
68
Một đấm này thế nhưng không chạm vào người Hướng Nam.
Cánh cửa sau lưng Hướng Nam bị đập vang lên một tiếng thực to. Trình Nam trừng y, lại rống: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Hướng Nam bị cậu dọa sợ đến vậy, ngoài kinh hãi ra, còn thêm phần khó hiểu nhiều hơn.
69
Hướng Nam bị tiếng chuông cửa đánh thức dậy.
Y vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp không gì để chê bai. Y ngồi dậy xoa xoa cái đầu trống rỗng, đờ đẫn ngồi đó hồi lâu.
70
Dù sao cũng đã thỏa thuận xong xuôi, đám sói con lập tức chuẩn bị làm việc.
Bọn họ cầm nguyên vật liệu làm sủi cảo từ trong phòng bếp mang ra chỗ phòng ăn.
71 Khay sủi cảo đầu tiên được mang lên, Trình Nam bảo bối gắp cho Cao Hách một bát sủi cảo đã được kiểm tra. Một lúc sau, chỗ sủi cảo còn lại đã được đám sói con phân nhau gần hết.
72
(Chó đen và chó trắng: Lấy từ câu “Chó đen ăn vụng, chó trắng chịu tội” Ý chỉ người này mắc lỗi nhưng kẻ khác lại phải chịu tội thay)
Hướng Nam đột nhiên chủ động làm Cao Hạo ngây người.
73
Từ hôm Hướng Nam đuổi đám sói con ra khỏi cửa, bọn họ đều không hề đến tìm y một lần nào nữa.
Cuộc sống trở lại yên tĩnh đối với Hướng Nam mà nói là chuyện tốt vẫn luôn mong đợi.
74
Cửa xe vừa đóng lại, sắc mặt luôn điềm đạm của Cao Hạo lập tức liền thay đổi.
Hắn nhìn a Đông ngồi ở ghế tài xế, nói: “Ngày mai, tôi muốn biết anh ấy ở đâu.
75
Sau khi cú điện thoại kia của Cao Hạo kết thúc, Hướng Nam cũng đã trở về chỗ cũ.
Hướng Nam luống cuống để mũ và khăn quàng đã dùng qua sang một bên, nói với Cao Hạo: “Chúng ta không cần đi nữa, được không?”
“Nhưng không phải anh bảo muốn mua đồ sao?”
Hướng Nam liều mạng lắc đầu nói không mua.
76
Phản ứng đầu tiên của Hướng Nam là vớ lấy một thử gì đó đập về phía người kia.
Người nọ kêu “Au” một tiếng, Hướng Nam kinh ngạc: “Thường Triết?!”
“Hóa ra Hướng Nam vẫn còn nhớ có một người như tôi sao?
Lời nói lạnh lùng, Hướng Nam bò lên chạy đi bật đèn.
77
Thường Triết tỉnh lại đã là hơn hai giờ chiều hôm sau.
Hường Nam ở trong phòng bếp bận rộn, thấy y lờ đờ đứng ở đó, liền nói: “Tôi chuẩn bị bàn chải đánh răng các loại cho cậu rồi đấy, ở trong phòng tắm.
78
Chuyện kể rằng một ngày nọ, thỏ trắng đại thúc hái nấm trong rừng. Hái rồi lại hái, nó đột nhiên cảm thấy rất nhiều ánh mắt.
Tai nó khẽ động, quay đầu lại nhìn trái nhìn phải, phát hiện những con thỏ khác đều đang chuyên tâm hái nhặt, không có ai đang nhìn nó cả.
79
Hướng Nam không có nơi để đi.
Thế nên y đi loanh quanh trên đường hai vòng liền nhớ tới chỗ đất trống đám trẻ con hay qua chơi ở gần khu nhà trọ.
80
“Anh ở chỗ này sao?”
“Phải. ”
Hướng Nam nhìn ra phía ngoài một chút, chỉ hẻm nhỏ kia: “Từ đây đi vào, thấy cầu thang thì trực tiếp đi lên.