121
“Chào… Chào cậu. ”
Thái độ khách sáo của Hướng Nam làm Cao Hách nhíu mày.
Cao Hách thoáng liếc qua Sảnh Dực, để hai đứa nhỏ xuống, hỏi: “Của anh?”
Hướng Nam gật đầu.
122
“Hướng Nam! Hướng Nsm?”
Giọng Sảnh Dực rất nhỏ nhưng đầy hoảng hốt.
Cô vỗ vỗ tay Hướng Nam định đánh thức y dậy. Thế nhưng nào ngờ, Hướng Nam không có phản ứng gì, ngược lại Cao Hách hơi nhíu mày, vì sự “quấy rầy” của cô mà mơ mơ màng màng hơi nghểnh cổ lên.
123
Bữa cơm đó có thể coi là hòa hợp.
Sảnh Dực không ngừng tạo bầu không khí, luôn miệng tâng bốc Cao Hách, nói mấy lời kéo gần khoảng cách giữa Hướng Nam và Cao Hách.
124
Sau khi Cao Hách ra về, Sảnh Dực hỏi Hướng Nam có nhờ hắn giúp đỡ không.
Hướng Nam lắc đầu.
Sảnh Dực hờn dỗi cả một đêm vì Hướng Nam “không có chí tiến thủ”.
125
Trên người Mạc Dương nồng nặc mùi rượu.
Gã tựa trán lên trán Hướng Nam, hai mắt nhắm chặt, ôm lấy mặt Hướng Nam. Trong đầu gã tràn ngập hình ảnh Hướng Nam và Sảnh Dực âu yếm, rất đau khổ cũng cảm thấy rất buồn cười.
126
Trình Nam được cứu thoát. Mấy tên đánh cậu chửi rủa cảnh cảo nhóm Hướng Nam rồi nghênh ngang rời đi.
Hướng Nam cùng mấy người Hướng Bắc đưa Trình Nam say ngất về nhà trọ của Hướng Nam.
127
Lúc Trình Nam tỉnh lại nhìn thấy Hướng Nam thì không có phản ứng gì nhiều.
Cậu quay đầu tránh Hướng Nam vươn người qua định bôi thuốc đỏ cho cậu, thấy Hướng Nam vẫn đưa tay qua liền cướp lấy túi bông gòn ném xuống giường, lườm y mắng y “già mù sa mưa” rồi kéo chăn ngủ tiếp.
128
Hai người vào trong chưa lâu thì Trình Nam trở về.
Trình Nam lăn ra nằm dạng háng trên sofa.
Thấy trong nhà im ắng, Trình Nam tưởng không có ai ở nhà, cầm điều khiển bật chiếc TV lúc nãy trước khi vào phòng tắm Hướng Nam đã tắt lên.
129
“Cho cậu làm càn!”
“Tôi cho cậu làm càn!”
“Tôi cho cậu làm càn!”
Hướng Nam xuống tay rất hung tợn.
Đòn trước còn dữ hơn đòn sau.
130
Hướng Nam ban đầu còn tưởng chủ nợ của Trình Nam tìm đến cửa bắt mẹ con Sảnh Dực đi.
Nhưng sau đó mới biết là không phải vậy.
Ngồi trên xe Cao Hạo, Sảnh Dực vẻ mặt giận dữ, tức tối nói với Hướng Nam: “Anh nói đi, tuy cả nhà chúng ta hiện giờ đều đang thất nghiệp nhưng em còn chưa tới mức…”
Cô liếc qua a Đông cùng Cao Hạo đang ngồi ở vị trí lái xe và phó lái phía trước, vừa tủi thân vừa thấy mất thể diện, nhỏ giọng nói với Hướng Nam: “Còn chưa tới mức đến cái siêu thị nát đấy trộm… một hộp đồ không dùng được như vậy?”
Thứ không dùng được của Sảnh Dực là một hộp bao cao su.
131
Trình Nam không có về, Hướng Nam ngồi trong phòng khách chờ cậu hai tối.
Trình Nam ở ngoài không cha không mẹ, không tiền bạc cũng không nơi tá túc.
132
Khi Hướng Nam tỉnh lại nhìn thấy Trình Nam thì có chút đờ đẫn.
Y đang nằm ngủ trên người Trình Nam, đè lên nửa người cậu.
Giây phút ấy, Hướng Nam chưa hoàn toàn tỉnh táo như đang nhớ lại cảnh ngày trước.
133
“Ai trong mấy cậu phụ trách dọn dẹp bên ngoài?”
Người phụ nữ hỏi, đội trưởng Hoàng ra hiệu với mấy người sau lưng, lập tức có bốn người bước ra.
134
Hành động này của Thường Triết là đang tỏ ý bị mất trộm.
Tuy nói có mỗi hai người ông Hoàng và Hướng Nam từng lên tầng ba, nhưng ông Hoàng đã dẫn đội không phải chỉ mới lần một lần hai, so ra, Hướng Nam là người xa lạ mọi người không thực rõ.
135
Cơn mưa trên đầu Hướng Nam bỗng ngừng trút nước.
Y ngẩng lên, nhìn thấy một tán ô đen, có chút ngạc nhiên mà quay lại. Cao Hạo đứng say lưng y, cầm ô, cản mưa chắn gió cho y, bắt gặp ánh mắt y, liền cười thật dịu dàng.
136
Mạc Dương lập tức đi tìm Thường Triết.
Thường Triết đúng lúc lại có nhà, đang ngồi trong phòng khách rót rượu.
Tâm trạng y rất tốt, quay đầu lại thấy Mạc Dương vào cửa liền gọi: “Đến đúng lúc lắm, có người đưa tới bình rượu 82 năm tuổi….
137
Mẹ Hướng gọi điện tới kêu Hướng Nam và Sảnh Dực qua nhà ăn cơm.
Hướng Nam gọi cho Sảnh Dực, kết quả là: Tăng ca.
Hướng Nam rất rõ, nếu Sảnh Dực không đi, mẹ Hướng sẽ lại nổi nóng.
138
Bữa cơm ấy mẹ Hướng quá nhiệt tình, Trình Nam dường như không nói được với Hướng Nam mấy câu.
Mạc Dương cứ lảm nhảm bên tai Hướng Nam chuyện gì đó.
139
Hướng Nam uống xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Sảnh Dực chờ một lúc lâu, thấy Hướng Nam vẫn ngồi đó xem TV, một chút khác lạ cũng không có, thì không khỏi cảm thấy kỳ quái.
140
Lòng bàn tay và trán Hướng Nam đều áp dán vào chạn bát. Y ngồi trên đất, cả người đỏ bừng, hơi thở hổn hển. Hai người họ đi vào thấy vậy thì ngây ra.
Hai người nhìn nhau rồi vội vã qua đỡ y.