241 Sắc mặt Vương phu nhân lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Hoàng thượng…”Cảnh Đế giơ tay lên, cắt ngang lời của Vương phu nhân, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bức hoạ Sở Lăng Thường.
242 Sở Lăng Thường khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ đem bàn tay nhỏ bé của mình khoác lên cánh tay hắn đầy lưu luyến. Sự yên tĩnh lúc này cũng là một biểu hiện của niềm hạnh phúc.
243 Trong chiếc xe ngựa phía sau, Thanh Tụ bị việc Hổ Mạc bất ngờ mở mắt doạ cho sợ thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác. Ngoại trừ sự kinh hãi, nha đầu này cũng không ngờ rằng động tác nhỏ như vậy của mình lại bị đối phương phát giác cho nên cảm thấy cực kỳ lúng túng cùng ngượng ngùng, vội co người lùi sát vào một góc, mở to hai mắt nhìn nam nhân đang ngồi phía đối diện, khẩn trương nuốt nước miếng, hồi lâu không nói nổi câu nào.
244 Khi xe ngựa dừng lại, Sở Lăng Thường chậm rãi mở mắt ra thì mới phát hiện đã qua sáng sớm ngày thứ hai. Nói cách khác, xe ngựa ước chừng đã đi suốt một buổi chiều và cả một đêm.
245 Nơi ở của Yên thị vốn khá yên tĩnh, lại cách điện của Thiền Vu Quân Thần không xa lắm nhưng hôm nay, nơi này lại náo nhiệt lạ thường. Chuyện lộn xộn của Hoa Dương công chúa, Vu Đan cùng Xảo nhi chẳng mấy chốc đã tới tai Yên thị.
246 Dù gì Hoa Dương công chúa cũng vẫn còn trẻ chưa trải sự đời, vừa nghe rằng con mình sẽ bị liên luỵ thì đã sợ đến mất tự chủ, vội vã gật đầu, “Đúng vậy, con tuyệt đối không để hắn có cơ hội làm hại nhi tử của mình.
247 Sở Lăng Thường ngước nhìn gương mặt anh tuấn của Hách Liên Ngự Thuấn, dường như năm tháng không để lại mấy dấu vết trên khuôn mặt hắn. Nếu có chỉ là khiến hắn càng có thêm vẻ chững chạc đầy khí chất nam nhi mà thôi.
248 Đối với Ấp Thành, không biết có phải là do Thiền Vu Quân Thần không mấy quan tâm hay là sợ nhìn cảnh nhớ người, tóm lại, ông ta rất nhanh đem nó ban cho Hách Liên Ngự Thuấn.
249 Đầu tiên, Dạ Nhai Tích hơi sững sờ, sau một hồi suy tư mới nhẹ giọng nói, “Nói cách khác, trước khi muội cải mệnh đã đoán ra vận mệnh của Đại Hán, giờ tiên đoán đó lại giống hệt với việc muội xem mấy ngày nay?”“Đúng vậy!” Sở Lăng Thường than nhẹ một tiếng, “Muội phát hiện, ngoảnh đi ngoảnh lại cuối cùng mọi việc vẫn là như vậy.
250 Mặt trời vừa lặn, một trận tuyết lớn lại lập tức trút xuống. Thanh Tụ vừa muốn đóng cửa điện lại thì đã bị một lực mạnh đẩy ra khiến cho nha đầu này thiếu chút nửa ngả ngửa ra sau.
251 “Thái tử, là Ổ Giai quận chúa muốn tìm đến tiểu thư gây phiền toái. ” Thanh Tụ giận dữ bất bình lên tiếng. “Ta chỉ là đến tìm hoàng thúc…”“Tất cả câm miệng!” Giọng nói đầy uy quyền của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên cực kỳ lạnh lẽo khiến cả hai người kia đều không dám nói gì nữa.
252 “Ngự Thuấn, chàng thật đáng ghét!” Sở Lăng Thường lại lần nữa giữ lấy bàn tay không an phận của hắn, thấy ánh mắt nóng rực của hắn nhìn mình chằm chằm thì hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.
253 Thanh Tụ té nhào sang một bên rồi ngây ra, không ngờ nam nhân trước mặt mình lại có tính khí trâu bò như vậy. Tính nóng của Thanh Tụ lại nổi lên, hét lên một tiếng rồi nhào về phía Hổ Mạc với tốc độ cực nhanh hệt một con báo con hung dữ.
254 Nét cười như ẩn hiện nơi hàng lông mày thanh tú cùng đôi mắt trong veo lấp lánh của Sở Lăng Thường. Nàng dịu dàng hỏi nhỏ, “Vậy chàng còn giận không?”Hách Liên Ngự Thuấn không trực tiếp trả lời, chỉ hướng về phía nàng đưa tay ra, giọng nói càng trở nên trầm trầm, “Lại đây!” Hắn lặp lại câu nói lúc trước một lần nữa với ngữ điệu không cao không thấp.
255 Sở Lăng Thường có thể nhìn ra nỗi khổ tâm trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn. Vòng tay ôm lấy hắn, trong sâu thẳm trái tim nàng lại thầm mong đợi ông trời chẳng qua chỉ là thích đùa bỡn con người mà thôi.
256 Nam Hoa công chúa ngước mắt lên, hàng lông mi dài cong vút dường như vẫn còn dấp dính hơi lạnh của băng tuyết bên ngoài, khoé môi cô khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng rốt cục lại thôi.
257 Nam Hoa công chúa sau khi rời Kiêu Long điện chuẩn bị theo đường cũ trở về thì lại nhìn thấy Hoa Dương công chúa khoác áo lông cừu trắng muốt đang đi cách mình không xa, trên mái tóc còn cài vô số món trang sức bằng vàng ròng, ở trong màn tuyết trắng vẫn toát lên vẻ xa hoa cực độ.
258 Khi Hách Liên Ngự Thuấn trở về Kiêu Long điện thì sắc trời đã tối hẳn, tuyết cũng ngừng rơi gần nửa ngày trời. Sở Lăng Thường nghe thấy tiếng động thì choàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, bước ra khỏi phòng chủ động tiến lên giúp hắn thay y phục thoải mái hơn.
259 Trở lại Huyền Nguyệt điện, Nam Hoa công chúa không cách nào kiềm chế được cảm giác rét buốt trên thân thể. Tuy Xuân Mai cùng Đông Hà đã chuẩn bị lò sưởi đặt lại gần nhưng vẫn không thể ngăn cản được cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, từng hồi từng hồi như thấm sâu vào tận da thịt không chịu rời đi.
260 Trên đại điện của Thiền Vu Quân Thần, không khí có chút nghiêm trọng. Ngồi lại mật đàm có ba người là Dạ Nhai Tích, Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà cùng thái tử Hách Liên Ngự Thuấn.