261 Đi ra khỏi đại điện của Thiên Vu, Dạ Nhai Tích rời đi theo một hướng khác, Y Trĩ Tà cũng muốn xuất cung nên nhân tiện đi cùng Hách Liên Ngự Thuấn một đoạn đường.
262 Trước giờ, Thanh Tụ vốn không hề sợ Ổ Giai, nghe cô ta nói vậy thì bật cười lớn, “Chủ tử? Cô là chủ tử của ai? Chủ tử của ta là tiểu thư nhà ta? Cô nghĩ mình là ai chứ?”Ổ Giai vẫn luôn cãi vã cùng Thanh Tụ, dường như đó đã thành thú vui duy nhất của cô ta ở trong cung này.
263 “Ngươi…” Hoa Dương công chúa đang định nổi xung lên thì phía sau, một cung nữ tiến lên nhẹ giọng khuyên, “Vương phi, toàn thân Thượng Phúc vương đã lạnh cóng rồi.
264 Sở Lăng Thường ngẩng lên nhìn Hách Liên Ngự Thuấn. “Thị vệ vừa bẩm báo với ta, Dạ Nhai Tích cùng Nam Hoa công chúa đã đồng thời rời cung, có người tận mắt nhìn thấy.
265 Lúc vừa bước vào Hình phòng, Thanh Tụ thật sự bị những hình cụ treo đầy xung quanh doạ cho sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nha đầu này còn vô tình nhìn thấy ở gian phòng bên cạnh có một phạm nhân, không biết đã phạm tội gì nhưng đã bị những hình cụ sắc nhọn xuyên thấu xương quai xanh, da thịt trên người cũng không còn nguyên vẹn, xem chừng đã sớm hấp hối.
266 Đây là một khách điếm đã mở cửa làm ăn lâu năm nên khách nghỉ trọ lại rất nhiều, có thể thấy là chưởng quầy kinh doanh rất khá. Người làm ở đây đều bận rộn liên tục, tiểu nhị vừa chạy ra đón khách cũng vậy.
267 Dạ Nhai Tích cũng ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, đáy mắt tràn ngập sự ấm áp rồi khẽ cười nhẹ, “Không sao, nàng đã ngủ rồi!”Chưởng quầy lại tự mình rót rượu, đồng thời cũng nhận ra tình cảm trong mắt Dạ Nhai Tích nên cất tiếng cười hề hề, “Lão đệ, hai người còn chưa thành thân, đúng chứ?”Trong mắt Dạ Nhai Tích lại dâng lên một tia cảnh giác, khéo léo nâng chén rượu lên kề sát bên môi, “Vì sao lại nói như vậy?” Hỏi xong, Dạ Nhai Tích liền uống một hơi cạn sạch.
268 Lại thêm mấy ngày nữa, Nam Hoa công chúa cùng Dạ Nhai Tích vẫn không có chút tin tức nào. Hách Liên Ngự Thuấn cũng từng phái Hổ Mạc âm thầm điều tra nhưng chỉ có thể xác định được hai người bọn họ đã ra khỏi biên giới Hung Nô, còn sau đó đi nơi nào thì không ai hay biết, một chút dấu tích cũng không có.
269 Ngự y Khác Khách mang theo khuôn mặt đầy vẻ nặng nề đi ra khỏi Tiêu Vân điện. Tâm sự của ông ta dễ nhận thấy đến nỗi vừa mới bước chân ra ngoài, cung nữ đi phía sau liền lên tiếng gọi, “Ngự y, xin dừng bước!”Khác Khách quay đầu nhìn lại thì thấy người vừa gọi là cung nữ hầu bên cạnh Hoa Dương công chúa.
270 Mùi cháo thơm phức khiến Thanh Tụ vô thức chép miệng, âm thầm nuốt nước miếng. “Thái tử phi, vương phi là thật tâm đến xem tình hình của Thanh Tụ. Cháo gà này đã ninh suốt mấy canh giờ liền, cơ hồ cả xương gà cũng muốn tan hết.
271 Hách Liên Ngự Thuấn thấy nét mặt ngự y như vậy thì cực kỳ vui mừng nhưng vẫn làm mặt lạnh, chậm rãi cất tiếng hỏi, “Chẩn đoán được chưa?”“Dạ, được rồi, thưa thái tử!” Ngự y vội vàng lui về sau một bước, giọng nói cũng không áp chế được sự vui sướng.
272 Rất nhanh chóng, từ bờ đối diện xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ có màu xanh biếc được làm nên từ thân trúc. Một nam tử dáng vẻ khôi ngô bước xuống thuyền, thấy Dạ Nhai Tích liền cất tiếng cười sảng khoái.
273 Nam Hoa nhìn cảnh này đến ngây người, mãi đến khi hai con tiên hạc nhẹ nhàng đậu xuống phía trước, cô mới có lại phản ứng, nhìn về phía Dạ Nhai Tích, ngạc nhiên hỏi, “Sao bọn chúng lại đến được đây vậy?”Dạ Nhai Tích nở nụ cười cực kỳ ôn nhu, “Bọn chúng vẫn luôn đi theo chúng ta mà!”Nam Hoa cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn về đôi hạc càng trở nên nhu hoà hơn bao giờ hết mà hai con tiên hạc dường như cũng cảm nhận được tình cảm đó nên khẽ vỗ nhẹ đôi cánh, kêu lên mấy tiếng đầy vui vẻ.
274 Hai tên thị vệ lại lần nữa tiến lên. Trong đôi mắt đẫm lệ của Hoa Dương công chúa chợt xẹt qua một tia lãnh ý. Thật tiếc là lần này vẫn chưa khiến cô ta được hài lòng.
275 Ngoại trừ Hách Liên Ngự Thuấn, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra khi nghe Sở Lăng Thường nói vậy. Hoa Dương dù sao cũng là thân sinh của Thượng Phúc vương, cô ta nhanh chóng lấy lại phản ứng, gấp gáp hỏi, “Cô đi chữa bệnh? Chữa bệnh gì? Cô đã làm gì với Thượng Phúc vương?”Gương mặt Yên thị cũng lộ rõ sự khẩn trương.
276 Thiền Vu Quân Thần nghe xong hết thảy, suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu, “Nói như vậy, nguyên nhân khiến Thượng Phúc vương đổ bệnh là do bị nhiễm gió lạnh chứ không phải do bị ném vào đống tuyết?”“Đúng vậy, Thiền Vu!” Sở Lăng Thường khẳng định thêm lần nữa, “Cho nên Thượng Phúc vương mắc bệnh không liên quan đến Thanh Tụ mà do ban đêm cửa sổ không được đóng kín khiến gió lạnh ùa vào phòng mà thôi.
277 Hạnh Hoa thôn - tên gọi này không phải tự dưng mà có. Lúc trời vừa hửng sáng, các thôn dân nơi này đã bắt tay vào công việc nhà nông. Theo tiếng gà gáy thi nhau vang lên, trong không khí cũng tràn ngập sự tươi mới.
278 Bãi đất trống đầu thôn này dường như được thiên nhiên ưu đãi để trở thành nơi hội họp của thôn dân nơi đây. Xung quanh bãi đất trống là những hàng cây hạnh hoa mọc thành hàng lối.
279 Ánh trăng lung linh chiếu trên mặt hồ, phản chiếu những quầng sáng lấp lánh len lỏi qua khung cửa sổ. Mà lúc này, hơi thở nóng bỏng có chút thô suyễn của nam nhân phả lên vành tai nhỏ của Nam Hoa.
280 Thiền Vu Quân Thần đương nhiên không trả lời được câu hỏi này còn Yên thị ở một bên cũng vô cùng gấp rút, lập tức thúc giục quan sai đi điều tra. Sở Lăng Thường còn chưa kịp đứng dậy, Hoa Dương ở gần đó đã đứng lên trước, nhìn về phía Thiền Vu cùng Yên thị cung kính nói, “Thiền Vu không cần phái người tra xét nữa, thật ra Nam Hoa công chúa từ mấy ngày trước đã rời khỏi cung rồi, sợ là không thể tìm về được nữa.