221 Vu Đan hơi ngẩn ra, rồi như người chết đuối vớ được cọc gỗ vội vàng túm lấy Y Kha, “Thật không? Ma đằng đã chuyển đi đâu rồi? Cả trân bảo nữa?”Điều khiến Vu Đan lo lắng nhất hiện giờ không phải là Ma đằng bởi thứ đó chỉ còn có một bình nhỏ.
222 Vu Đan thận trọng liếc mắt nhìn Thiền Vu, thấy sắc mặt ông ta xanh mét đến dọa người thì sợ tới mức phải vội vã cúi đầu xuống. Một lúc lâu sau, Nam Hoa công chúa mới chậm rãi bước tới, nhẹ giọng nói với Thiền Vu, “Thiền Vu chớ tức giận, xin hãy nghĩ cho thân thể của mình.
223 Thân thể Thiền Vu Quân Thần có chút lảo đảo, “Cái gì?”“Thiền Vu!” Yên thị vội vàng bước lên đỡ nhưng lại bị ông ta hất ra một cách thẳng thừng. Nhận lấy chiếc bình trong tay Dạ Nhai Tích rồi siết chặt lấy nó, lại đi tới trước mấy rương trân bảo, đi qua mỗi chiếc rương, ánh mắt cùng gương mặt Thiền Vu dường như lại thêm một phần tiều tuỵ cùng già nua.
224 Bắt đầu từ thời Thiền Vu Mặc Đốn, đế quốc Hung Nô ngày càng trở nên hùng mạnh sau những cuộc chinh chiến nhằm khuếch trương lãnh địa. Các bộ lạc như Đông Hồ, Lâu Phiền, Bạch Dương, Đinh Linh, Nguyệt Chi cũng được quy về một mối.
225 Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý đến vẻ mặt của Vu Đan cùng Y Kha mà chỉ chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt Thiền Vu. Trên gương mặt anh tuấn của hắn lúc này cũng thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
226 Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của Hách Liên Ngự Thuấn khiến nụ cười nhẹ trên môi hắn càng trở nên rõ ràng hơn, “Chỉ cần nhốt Vu Đan vào thiên lao thì sẽ tìm thấy Lăng Thường thôi.
227 Ánh nắng cuối cùng nơi chân trời cũng tắt dần khiến bầu trời trở nên ảm đạm rồi lại bị một mảng lớn màu đen nuốt dần. Khi bên cửa sổ lóe lên một ánh sáng bạc thì thân hình đang nằm trên chiếc giường nhỏ khẽ động, một bộ y phục trắng như tuyết bao lấy thân thể mềm mại, mái tóc đen dài óng ả hơi xõa theo từng cử động nhỏ của nàng lại như phát ra thứ ánh sáng bạc lấp lánh.
228 Sở Lăng Thường có thể nhận rõ đây là bài từ do nữ nhân đã tạ thế kia viết nên bởi bài từ này có nét khá tương đồng với những thơ từ nàng đã thấy trong thư phòng ở Cấm lâu, nét chữ cũng là của một người.
229 “Đây là nơi nào?” Nam Hoa đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhẹ bước tới bên hồ, nhìn về dãy núi xanh thẳm phía xa. Mà gần đó, hai con tiên hạc cũng chậm rãi đáp xuống.
230 Ánh trăng dịu dàng lặng lẽ lan tràn khắp không gian. Lần này Sở Lăng Thường có thể khẳng định chắc chắn rằng mình vẫn luôn ở tại Cấm lâu. Trước đó nàng vốn dĩ chỉ cách nó có một bức tường mà thôi.
231 Thấy Sở Lăng Thường tĩnh lặng tựa tiên nữ trên cung Quảng Hàn, khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn lại gợn lên ý cười. Hắn đưa tay tính tự mình thay hỉ bào cho nàng, nhưng vừa chạm đến tà áo trắng tinh khôi thì nàng liền đưa tay ngăn cản hành động của hắn.
232 Dưới ánh trăng cùng bầu trời tràn ngập cánh hoa đào lất phất bay, một đôi nam nữ đồng thời quỳ xuống bên cạnh nhau, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt, nam thì anh tuấn bất phàm, nữ thì xinh đẹp tựa tranh vẽ.
233 Tại phủ của Tả hiền vương lại là một khung cảnh hoàn toàn khác…Hách Liên Ngự Thuấn mạnh mẽ ôm Sở Lăng Thường đi ra khỏi rừng đào mặc cho những cánh hoa vẫn nhẹ nhàng bay lượn quanh hai người họ.
234 Tia nắng ấm áp buổi sớm nhẹ nhàng len qua khung cửa phòng ngủ Cấm lâu, trải những vệt nắng vàng nhạt lên khung cảnh tuyệt mỹ trên chiếc giường lớn. Dưới lớp chăn gấm mỏng manh là hai thân hình nam nữ khăng khít không rời.
235 Toàn thân Sở Lăng Thường phát run lên, từng hơi thở cũng trở nên gấp rút, cái miệng nhỏ không cách nào kiềm chế bật ra tiếng thân ngâm mê hồn. Vật cứng rắn nóng bỏng kia vẫn không ngừng chuyển động bên trong thân thể nàng, đem theo cảm giác bứt rứt, thiêu đốt, khoái cảm mãnh liệt tựa như sấm sét điên cuồng trút xuống, khiến nàng chỉ có thể thở dốc.
236 Dạ Nhai Tích cũng không cho Nam Hoa có cơ hội né tránh thêm nữa. Thấy cô ngừng giãy giụa, Dạ Nhai Tích mới chậm rãi buông cổ tay của cô ra, nhưng cánh tay rắn chắc lại siết lấy vòng eo Nam Hoa, khẽ thở dài một hơi, giọng nói trầm trầm lại vang lên bên tai cô.
237 Năm Tiền Nguyên thứ 7 (năm 150 trước công nguyên)…Lập đông…Những bông tuyết trắng xoá đã tràn ngập toàn bộ Bắc quốc, trên dưới hoàng thành đều được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
238 Sau khi biết toàn bộ câu chuyện năm xưa, Sở Lăng Thường thực sự bị tác động rất nhiều, đồng thời nàng cũng rõ ràng nguyên nhân Nam Hoa công chúa gặp gỡ Thiền Vu Quân Thần ở khu phụ cận Cấm lâu vào buổi tiệc đêm đó.
239 Thanh Tụ nghe vậy, khó nhọc nuốt nước miếng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, thuốc này không thể uống nữa. Thanh Tụ mặc dù chỉ là một nha hoàn, mặc dù cũng từng cảm thấy tức giận với hành động của thái tử nhưng hai năm qua, thái tử điện hạ đối với tiểu thư tốt ra sao, Thanh Tụ đều thấy cả.
240 Hán cung…Thành Trường An năm nay tuyết dường như rơi nhiều hơn những năm trước. Từng lớp tuyết dày phủ kín các mái điện, những con linh thú được chạm khắc trên các mái cũng như chìm vào giấc ngủ say.