Chương 33: Cấm địa Phượng tộc – Thiên Âm thi triển Phượng Hoàng phần quyết, dục hỏa trọng sinh (1)
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Cấm địa Phượng tộc – Tàng Bảo Các. Ngoại trừ người của Phượng tộc, sau khi tiến vào, sẽ gặp các cơ quan cản trở. Nhưng Long Vũ có Phượng Hoàng lệnh trong tay, thuộc tình huống đặc thù. Có thêm Ngũ Thải Hà Quang của Thiên Âm bao phủ quanh thân, cho nên không có xuất hiện bất luận tình huống bất ổn nào.
Trong này là một hang đá lạnh băng, nơi nơi đều có tinh thạch phát sáng. Còn có cỗ khí tức nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện.
- Đưa tay cậu đây.
Thiên Âm duỗi tay, nắm lấy tay của Long Vũ. Long Vũ chỉ cảm thấy một bàn tay phụ nữ mềm mại ấm áp, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác thoải mái.
- Đừng hỏi nhiều, nơi này là anh linh tiền bối các triều đại Phượng tộc, không nên đánh thức bọn họ.
- Vâng.
Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức không nói nhiều nữa, tùy ý để cho Thiên Âm giữ lấy cánh tay hắn dắt đi.
Không bao lâu, hai người đi qua một đường lát gạch, vòng qua một loạt các bộ xương Phượng Hoàng, sau đó đi tới chín hành lang gấp khúc. Đến hành lang cuối cùng nhìn giống như vô tận, Phượng Hậu chậm rãi nói nói:
- Đây đều là các tiền bối Phượng tộc chưa đột phát được cảnh giới cuối cùng.
Dừng một chút, Thiên Âm sâu kín nói:
- Tuổi thọ Phượng tộc rất dài. Đáng tiếc, chỉ cần không tiến vào Hoàng Cảnh, thủy chung đều không thoát ly được sinh lão bệnh tử. Cũng chỉ có tôi cùng Dao là đạt được Hoàng Cảnh. Cho dù là Kim Phượng, Thi Nhân tương lai cũng không thoát khỏi vòng luân hồi luẩn quẩn.
- Thứ chúng ta hy vọng duy nhất chính là nguyên lực.
Thiên Âm quay đầu lại nhìn Long Vũ liếc mắt một cái, thấp giọng nói:
- Nếu chúng ta có thể nắm giữ nguyên lực, như vậy dù không đạt được tu vi Hoàng Cảnh, nhưng có thể tiến vào trạng thái tiến hóa cuối cùng của Phượng Hoàng. Như vậy, chúng ta không hề e ngại sinh tử…
- Vâng.
Long Vũ thấp giọng trả lời một câu, cũng không nhiều lời.
Sau đó, hai người đi tới cuối hành lang. Trước mắt là một hồ nước mênh mông vô bờ. Mặt hồ rất yên lặng, nhưng trong lòng Long Vũ lại có chút bất an.
Nhìn mặt hồ trước mắt, Long Vũ không rõ Phượng Hậu Thiên Âm dẫn mình tới nơi này làm cái gì?
- Nơi đây mới chính là cửa của cấm địa.
Trong lúc Long Vũ đang nghi hoặc, Thiên Âm từ trong túi áo trên người lấy ra một lông chim ngũ sắc, ném xuống dưới hồ. Chỉ lấy lông chim xoay tròn trên mặt nước. Trong tích tắc, lông chim ngũ sắc lớn lên mấy lần, hơn nữa càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.
Long Vũ vốn muốn hỏi cái gì đó, đã thấy trên mặt hồ xuất hiện biến hóa. Lông chim ngũ sắc không ngừng xoay tròn, ban đầu mặt hồ yên lặng bỗng nhiên sóng cuộn ngập trời. Những bọt nước tung tóe bắn lên trên người Long Vũ và Thiên Âm.
Gợn sóng tan đi, trên mặt hồ xuất hiện một khe hở.
- Chúng ta đi xuống.
Thiên Âm vẫn giữ lấy tay Long Vũ. Đi vào bên trong vài bước, Long Vũ rõ ràng phát hiện khe hở kéo dài đến tận đáy hồ.
Mà tại bờ hồ là thềm đá không dính nước. Phóng mắt nhìn nhìn, thềm đá này cũng được nhân công tạc khắc cẩn thận. Phượng Hậu Thiên Âm nắm lấy tay Long Vũ nói:
- Chúng ta đi xuống… Ngũ Thải Vũ Mao chỉ có thể chống đỡ không lâu. Đây là trọng thủy từ Thiên Ngoại Thiên .
- Trọng thủy?
Đồn đại trọng thủy chính là nguồn nước từ con sông bên ngoài Cửu Thiên, là mồ hôi Bàn Cổ đại thần năm đó khai thiên tích địa lưu lại, sức nặng mười phần. Cho dù là người có tu vi cửu đỉnh, cũng vô pháp di chuyển trong trọng thủy.
Long Vũ âm thầm giật mình, Ngũ Thải Vũ Mao kia quả thật là thần thông, có thể phân cách được cả trọng thủy.
Không đợi cho Long Vũ kịp phản ứng, Thiên Âm tựu kéo hắn nhảy xuống dưới, bước nhanh trên thềm đá. Ngũ Thải Vũ Mao cấp tốc xoay tròn chìm xuống dưới, thủy trung trôi nổi trên đỉnh đầu bọn họ, vì bọn họ chống đỡ trọng thủy.
Thềm đá là cầu thang hình xoắn ốc phía dưới hồ nước, Long Vũ đi theo Thiên Âm ít nhất mấy trăm bậc, vẫn còn chưa nhìn thấy đáy.
Ngửa đầu nhìn, khe hở mà Ngũ Thải Vũ Mao mở ra đã dần dần khép lại.
Long Vũ giật mình, hơn nữa âm thầm suy nghĩ. Hắn cảm thấy được Ngũ Thải Vũ Mao không còn giữ được bao lâu nữa, hết sức lo lắng. Mấy chục thước trọng thủy dường như muốn đổ sụp xuống người bọn họ.
Phượng Hậu Thiên Âm không nói một lời, Long Vũ cũng không dám hỏi cái gì, tình huống bốn phía cũng rất quỷ bí.
Đại khái đi được hơn trăm bậc thềm đá, rốt cuộc cũng đến một mảnh đất bằng phẳng. Sau đó khe hở trên đỉnh đầu hoàn toàn khép lại, Ngũ Thải Vũ Mao nhẹ nhàng rơi xuống, Thiên Âm nhân cơ hội thu hồi.
- Không cần phải lo lắng, hiện tại đã an toàn. Nơi này là cấm địa của Phượng tộc, được chống đỡ bởi lực lượng của các tiền bối Phượng tộc, trọng thủy sẽ không đổ ập xuống được.
Thiên Âm thấp giọng giải thích một tiếng.
- Đi qua cánh cửa lớn kia, là chúng ta đã đến nơi. Nhớ kỹ, không được hành động thiếu suy nghĩ, không được buông tay tôi ra…
Thiên Âm thấp giọng nói:
- Tuy rằng cậu có Phượng Hoàng lệnh, nhưng rốt cuộc cậu không phải là người của Phượng tộc. Vì thế tôi phải tận lực che giấu đi khí tức của cậu, nếu không sẽ khiến cho các anh linh của tiền bối Phượng tộc bất mãn, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp trở ngại.
Long Vũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Hai người tiếp tục tiến lên phía trước, trên cánh cửa đá lớn có khắc các hình dạng khác nhau của Phượng Hoàng giương nanh múa vuốt, hung ác dữ tợn. Đương nhiên đây chỉ là điêu khắc, nhưng Long Vũ có thể cảm nhận được khí tức Phượng Hoàng trên những hình vẽ này.
Có lẽ, trong đó có ẩn chứa các anh linh của tiền bối Phượng tộc.
Thiên Âm giơ tay phải lên cửa đá nhấn một cái. Ngay lập tức, một đạo ánh sáng nhiều màu từ tay nàng kích thích. Bức tượng đá yên lặng bất động như có được sinh mệnh bình thường chậm rãi cử động.
- Két!!!
Một tiếng vang lên, cửa đá từ từ mở ra. Long Vũ đoán rằng, hẳn là nàng đã ấn vào một cơ quan nào đó.
Phượng Hậu Thiên Âm thấp giọng nói:
- Chúng ta đi vào.
Tiến vào bên trong, trước mặt là một đường hầm hun hút tối tăm. Phượng Hậu vung cánh tay lên, ngay lập tức các ngọn đuốc cắm ở hai bên vách tường bừng sáng. Trên vách tường, cứ cách một đoạn đều cắm một cây đuốc hình Phượng Hoàng. Những ngọn đuốc này được Phượng Hậu kích hoạt, chiếu sáng con đường trước mặt họ.
Thiên Âm không nói câu nào, kéo Long Vũ đi thẳng vào bên trong đường hầm.
- Tới rồi, chính là chỗ này.
Ước chừng sau nửa canh giờ, trước mặt là một khoảng không gian thông thoáng. Bọn họ đi tới cửa đường hầm, làm cho Long Vũ kinh ngạc chính là phía trước là một mặt nước yên lặng, xanh trong.
Ban ngày… Nhưng lại có không khí trong lành của buổi sáng.
Long Vũ lập tức ngây ngẩn.
Tại sao đi mỏi chân một vòng, lại từ đáy hồ trở về mặt đất.
- Nơi này không phải mặt đất… Nơi này là đáy hồ.
Thiên Âm giải thích nói:
- Nơi này mới chân chính là cấm địa của Phượng Tộc. Cũng chính là các do các tiền bối hao tốn vô số thời gian kiến tạo chốn yên nghỉ. Tất cả đều là sử dụng đại thần thông tạo thành giống y như thế giới bên ngoài. Tất cả đều là sự thật. Những bảo vật đều được cất ở bên trong Tàng Bảo Các trước mặt.
- Ồ…
Long Vũ trả lời một tiếng, đang muốn tiến lên phía trước. Đột nhiên giữa không trung truyền đến một thanh âm uy nghiêm:
- Đứng lại.
Theo nơi phát ra thanh âm, đã thấy giữa không trung xuất hiện một hán tử mặt đen, cầm trong tay một thanh trường kiếm từ phía xa chỉ vào Long Vũ cùng Thiên Âm quát:
- Cấm địa Phượng tộc, cấm ngoại nhân không được đi vào.
- Không tốt…
Thiên Âm âm thầm kêu khổ, lại không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị thần thủ hộ cấm địa phát hiện.
- Phượng Hành đại nhân…
Thiên âm ngẩng đầu nhìn hán tử mặt đen trên không trung, nhẹ giọng nói:
- Ta là Phượng Hậu Thiên Âm, tiểu Vũ là người có duyên với Phượng tộc, là người được Phượng Hoàng lệnh nhận chủ. Ta dẫn cậu ta đi vào, là vì một đồ vật của Thiên Ngoại Thiên. Kính xin người không ngăn trở, cho tiến vào bên trong.
- Ta không cần biết lý do của ngươi là gì? Tóm lại, trách nhiệm của ta là thủ hộ nơi này. Phàm là người ngoài, đều không thể tiến vào.
Phượng Hành cả giận nói:
- Thiên Âm, ngươi lập tức dẫn cậu ta ra ngoài. Nếu không, các ngươi đều nhận sự trừng phạt của ta.
Sắc mặt Thiên Âm trầm xuống nói:
- Phượng Hành đại nhân, việc này đối với Phượng tộc chúng ta có ý nghĩa trọng đại. Ta hi vọng ngươi không nên can thiệp.
- Im miệng.
Phượng Hành phẫn nộ quát:
- Ta không quan tâm đến lý do của ngươi. Ta lặp lại lần nữa, các ngươi phải lập tức rời khỏi chỗ này.
- Cái này…
Long Vũ căm giận nói:
- Ta nói ngươi tự cho rằng mình là ai. Ngươi ngang ngược nói chuyện với tộc trưởng Phượng Hậu như vậy, ngươi còn tính là người của Phượng tộc không?
- Ha ha…
Phượng Hành lập tức cười to:
- Ngươi là ngoại nhân, ta có phải là người Phượng tộc hay không không cần ngươi phải chất vấn. Thiên Âm, chẳng lẽ ngươi còn chưa nói cho cậu ta biết thân phận của ta sao?
Thấy Long Vũ quay đầu đi, Thiên Âm liền giải thích:
- Ông ta là hợp thể của các triều đại tổ tiên Phượng Tộc, là thần thủ hộ cấm địa Phượng tộc. Ông ta không chịu sự quản thúc của Phượng Hậu.
Ta nhổ vào. Long Vũ nghe rõ lời nói của Phượng Hậu, rõ ràng người ta có thể tự coi mình là bố đời.
- Phượng Hành đại nhân, tiểu Vũ nắm giữ được các vận dụng nguyên lực. Chỉ có cậu ta có thể sử dụng được Nguyên Lực Bảo Thạch. Nếu cậu ta có thể phát hiện bí mật Nguyên Lực Bảo Thạch, Phượng tộc chúng ta lập tức có hy vọng. Sau này, tộc nhân Phượng tộc không cần phải trải qua sự nghiệt ngã của luân hồi…
Thiên Âm hi vọng có thể thuyết phục được Phượng Hành.