121 Hôm nay, Lăng Thịnh Duệ theo thường lệ đến bệnh viện chăm sóc Phương Nhược Thần, trời trong nắng ấm, anh đi dưới ánh sáng chói chan, kinh ngạc nhìn con đường đi, anh hơi hoảng hốt.
122 Sau mấy giây ngốc lăng ra, anh mới vội vàng bừng tỉnh…
Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy “ Thần nho nhỏ” của cậu, nhưng anh có cảm giác vô cùng lúng túng, làm thế nào cũng không giữ được bình tĩnh.
123 Anh kinh hoảng, lui về sau một chút: “Trình. . Trình Trí Viễn, cậu làm sao vậy?”
Hắn nheo con mắt nguy hiểm lại: “ Làm sao anh biết tên tôi?”
Hắn không buông súng ra, mà từng bước ép sát Lăng Thịnh Duệ,ngay lập tức lưng anh dán lên cánh cửa phía sau, nội tâm cả kinh, nhưng bây giờ đã không còn đường thoát….
124 Phương Nhược Thần nhìn gương mặt lạnh băng của anh, muốn nói lại thôi, cậu tưởng rằng anh vẫn mềm yếu giống như trước đây, nhưng không, lần này người đàn ông đó đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
125 “Sao vậy,đã xảy ra chuyện gì?” Nghe được giọng nói đầy áp lực của anh, giọng Chu Dực trở nên rất khẩn trương: “Quan Thế Kiệt nói anh không ổn, anh gặp chuyện gì không vui à?”
Anh liếc mắt nhìn Quan Thế Kiệt, cậu ta không nói với Chu Dực chuyện anh có ý đồ tự sát, hiện giờ cậu ta đang thất thần nhìn cửa lớn đằngkia.
126 Ngày thứ hai tỉnh dậy, cả người anh như muốn tan ra, đau đớn không chịu được, gian nan cử động thân thể, anh lấy tay che trán lại, tác dụng của cồn vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều, đầu anh cảm giác rất choáng.
127 Quá trình tắm cực khổ không gì sánh được, anh dùng phần lớn thời gian mới rửa sạch được những thứ Phương Vân Dật để lại sâu trong cơ thể mình, sau khi tắm xong, anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần thoải mái đi ra, một bên lau tóc, một bên hỏi Chu Tường: “Bây giờ cậu là ngôi sao lớn, sao có nhiều thời gian rãnh rỗi mà qua đây vậy?”
Chu Tường dường như hơi thất thần, cứ nhìn chằm chằm trên bàn đờ ra, Lăng Thịnh Duệ gọi vài tiếng cậu mới định thần lại.
128 Cuộc tranh chấp của cả hai, cứ thế kết thúc không vui, Lăng Thịnh Duệ trừ trước đến nay ngôn ngữ vốn không được nhiều bị Chu Tường làm cho nói không được gì, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
129 Hình như phát hiện vừa rồi mình hơi kích động, Chu Dực cố gắng thu lại nét mặt của mình, lạnh nhạt nhìn Chu Tường. trước giờ trước mặt người khác y luôn là một người ôn nhu hòa nhã, đây là lần đầu tiên Lăng Thịnh Duệ nhìn thấy bộ dạng không kìm chế được của y.
130 Buổi chiều ngày thứ hai, Lăng Thịnh Duệ tâm tình thấp thỏm tới nhà họ Phương.
Cũng gần hai năm rồi anh không quay lại đây, đứng trước cửa lớn, anh mới phát hiện mọi ký ức về nơi này không hề mất đi một chút nào, giống như đang trở lại khoảng thời gian anh còn làm người hầu ở nơi này.
131 Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu nhìn trần nhà, tuy rằng Phương Nhược Thần hiện đang suy yếu, nhưng lực cánh tay lại rất lớn, thiếu chút nữa đã siết anh đến không thở nổi.
132 Trước khi tay Lăng Thịnh Duệ có xu hướng trật gân, thân thể Phương Nhược Thần mới bắt đầu run lên, anh biết cậu sắp đến đỉnh rồi, nên là cắn răng di chuyển tay đạt tốc độ nhanh nhất có thể.
133 Chớp mắt, Lăng Thịnh Duệ đã bị giam lỏng tại Phương gia hơn nửa tháng rồi.
Anh càng ngày càng lo lắng, anh lo cho tình huống của Chu Dực, nhưng mà căn bản không có được bất cứ tin tức liên quan gì, Phương Nhược Thần sai người dẹp hết tất cả những thứ có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, những vật dụng có thể truyền tin hoặc đọc tin tức cũng không được để lại, điện thoại bàn, di động, vân vân không nói, ngay cả TV cũng đem đi luôn.
134 Tuy rằng trong nước đang là cuối thu, nhưng ở Sydney cách nửa địa cầu lại đang bừng bừng đón mùa xuân tới, vừa mới tới nước Úc, khí hậu khác biệt làm Lăng Thịnh Duệ không thích ứng kịp.
135 Tuy rằng Lăng Thịnh Duệ đã lạnh nhạt vô cùng, nhưng Phương Nhược Thần lại không ép buộc mình giống như trong suy nghĩ của anh, mấy ngày kế tiếp, hai người đều nhẹ nhàng vượt qua, ngoại trừ thỉnh thoảng Phương Nhược Thần lại tạo ra một bầu không khí ái muội thì không còn làm hành động nào nữa.
136 Phương Nhược Thần có nói nữa cũng không giải quyết được gì, thời gian tiếp theo, cho dù cậu có làm gì, Lăng Thịnh Duệ cũng không để mắt đến cậu… một chút nào, cũng không nói tiếp với cậu.
137 Phương Nhược Thần cười nhẹ một cái: “ Anh đó, cứ thích nghĩ những chuyện không đâu. ”
Lăng Thịnh Duệ nhíu mày: “ Chuyện đó không phải chuyện không đâu, dù thế nào cũng không thể để một đứa trẻ thấy cảnh đó được.
138 Lăng Thịnh Duệ ôm chặt lấy Ni Kỳ, nắm tay siết mạnh đến run lên, mu bàn tay đổ ra một ít mồ hôi lạnh.
Ba người không nói chuyện, cả gian phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của cả ba người, không khí cực kỳ áp lực, khiến Lăng Thịnh Duệ có cảm giác đây chính là sự yên lặng trước cơn giông bão.
139 Đức Duy Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thịnh Duệ, toàn thân người đàn ông trên dưới toàn vết thương, cộng với gương mặt trắng bệch khiến hắn vô cùng đau lòng.
140 Cả hai sau khi đỡ nhau ra ngoài xe, Đức Duy Hoàn ngồi trên ghế lái, cẩn thận tỉ mỉ giúp Lăng Thịnh Duệ cài dây an toàn, sau đó mới nhanh chóng cuộn tay áo lên.