141 Hai người nhìn nhau vài giây, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu.
Ánh mắt thuần khiết như thế, thật sự không giống một sát thủ tay dính đầy máu tanh, rất sáng, nhìn không ra một chút gì dơ bẩn hay đen tối nào cả.
142 Trước khi Lăng Thịnh Duệ đẩy được Đức Duy Hoàn ra, người đằng sau đột nhiên ngâm lên một tiếng, cơ thể bỗng run lên, sau đó dừng động tác lại.
Hai tay ở chỗ khác cũng thu lại chặt nhất có thể, siết tới độ anh thở không ra hơi.
143 Vài ngày trôi qua, đầu gối bị thương của Lăng Thịnh Duệ cũng sắp lành hắn rồi, trừ việc lâu lâu sẽ hơi đau bên ngoài, nhưng cũng đã tương đối khỏi hẳn.
144 Lăng Thịnh Duệ ướt sũng bước đi không mục đích trên ngã tư đường, tựa như một người mất hồn, anh không biết mình nên đi đâu, cũng không biết mình nên làm gì.
145 Chiếc áo khoác tất nhiên là không thể mặc được nữa, Đức Duy Hoàn cởi nó ra, lái xe đến bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó bế Lăng Thịnh Duệ xuống, rồi vác anh trên vai, hiên ngang vào đại sảnh khách sạn, cũng không thèm quan tâm mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, cứ thế trực tiếp đi vào thang máy.
146 Tới khi tâm trạng Lăng Thịnh Duệ bình ổn lại rồi, Đức Duy Hoàn mới ngồi dậy, cẩn thận kéo giãn khoảng cách với Lăng Thịnh Duệ đang nằm trong lòng mình ra.
147 Hai người trở lại phòng, Đức Duy Hoàn từ trong ngăn kéo lôi ra một hộp y tế, đưa đến trước mặt anh.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cái hộp nho nhỏ đó, kỳ quái tự hỏi vì sao trong khách sạn lại có thứ này nhỉ, Đức Duy Hoàn tựa như nhìn thấu được thắc mắc của anh, cười nói: “Đây là vật tùy thân của tôi.
148 Máu không cầm lại được, Đức Duy Hoàn hết cách đành phải gọi 120.
Làm tình? Yêu tới mức phải nhập viện, với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên.
Trong thời gian ngồi chờ xe cứu thương, Đức Duy Hoàn yên lặng ngồi kế bên người Lăng Thịnh Duệ, nhìn anh, trong ánh mắt chứa đầy sự tức giận kiềm nén, nhưng nhiều nhất vẫn là đau lòng, yêu thương.
149 Lúc Đức Duy Hoàn tỉnh lại thì Lăng Thịnh Duệ vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngáp một cái, hắn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hai giờ chiều rồi cơ à.
150 Phương Vân Dật không rút tay về, mà chỉ híp mắt lại nhìn Lăng Thịnh Duệ: “ Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không sợ tôi sẽ đối xử với anh giống như trước đây sao?”
Lăng Thịnh Duệ không trả lời câu hỏi, anh nhắm mắt lại, lờ đi đường nhìn của cậu.