101 Bà chủ trong miệng cô gái rất nhanh được gọi ra, tuổi còn rất trẻ, lớn lên cũng không tệ, vẻ mặt khôn khéo đeo một cặp kính mắt, trên người mang theo cái tạp dề, rất rõ ràng là đang làm bếp.
102 Giằng co hồi lâu cũng không được kết quả gì, Trình Trí Viễn vốn không có tính kiên nhẫn rất nhanh bị cơn tức giận lấn át. Bắt lấy tay Lăng Thịnh Duệ, hắn không nói một câu đã kéo anh đi, tất nhiên anh sẽ giãy dụa, nhưng là dù anh có phản kháng mạnh cỡ nào, Trình Trí Viễn một ánh mắt cũng không thèm nhìn tới anh.
103 Vốn Lăng Thịnh Duệ nghĩ rằng Trình Trí Viễn sẽ được nước làm đến cùng, nhưng sau vài động tác, Trình Trí Viễn cùng ngừng lại hành động hôn thô bạo dai dẳng này, buông anh ra.
104 Trình Trí Viễn nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng vì khẩn trương mà co lại của anh, cười nói: “Trong khoảng thời gian mất tích, anh đã ở đâu? Ở cùng với ai?”
Tuy trên mặt là nụ cười xán lạn, nhưng đáy mắt không có ý cười nào, lạnh đến dọa người, dục vọng ngay lối vào đang rục rịch sôi trào, Lăng Thịnh Duệ biết, hắn đang chuẩn bị bức cung.
105 Thuốc và nước cùng chảy vào thực quản xuống dạ dày, hòa tan vào nhau, dạ dày đau đớn kịch liệt cũng dần dần dịu đi, thân thể không còn run mạnh nữa, tiếng rên rỉ và đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
106 Đau đớn qua đi, thiếu niên ngẩng đầu nhìn về hướng của Lăng Thịnh Duệ, đối phương đã quay trở về giường, giống như vừa bị kinh hoảng với tình huống vừa rồi nên đang ngốc ra, trong tay cũng không cầm vật gì.
107 “Khi nghe anh báo ở đường XX có án mạng, nhưng khi chúng tôi tới đó, ngoại trừ vết máu trên sàn trải dài từ trong ra ngoài, thì không hề phát hiện bất cứ thi thể hay người bị thương nào, chuyện này anh giải thích thế nào đây?” Đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng của của vị cảnh sát trung niên kia nhìn chằm chằm anh.
108 Lăng Thịnh Duệ theo Quan Thế Kiệt đi về phía xe, khi gần lên xe, anh đứng tại chỗ nhìn thoáng qua mấy người kia, họ vẫn đứng đó, chỉ là mỗi người biểu cảm khác nhau nhìn về phía 2 người bên này, Lăng Thịnh Duệ khép mắt lại, chui vào xe.
109 Trong lúc Chu Dực đang nồng đượm tình ý mà hôn Lăng Thịnh Duệ, tính tình Phương Vân Dật trước giờ luôn nóng nảy thật sự là không thể nhịn được nửa, mặt nhăn mày nhó đi về phía họ, nhưng lại bị Phương Nhược Thần lần thứ hai cản lại.
110 Trong lúc Chu Dực đang tìm một bộ quần áo sạch sẽ để Lăng Thịnh Duệ tắm rửa thay, thì bên ngoài chuông cửa chợt vang lên.
Chu Dực kỳ quái không biết ai đến giờ này, nhưng cũng không sốt ruột, đặt quần áo trước cửa phòng tắm, gõ cửa: “ Tôi để đồ ngoài này, anh tắm xong cứ việc lấy mặc.
111 Một thời gian ngắn đi qua, xác định Lăng Thịnh Duệ đã loạn ý tình mê, Chu Dực vòng qua bên bàn ăn hình tròn, ẵm anh đặt lên trên, sau đó đè xuống.
Mặt bàn rất lớn, đủ để hai người nằm lên, một bên Chu Dực hôn anh, một bên bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh.
112 Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại, phát hiện mình đang một mình nằm trên giường. Đầu anh đang hỗn loạn, vẫn không biết rõ tình huống hiện tại của mình, cảnh vật xung quanh xa lạ như vậy, cửa sổ xa lạ, cái bàn cũng vậy, thậm chí chiếc giường anh đang nằm đây cũng hoàn toàn xa lạ như thế, anh không rõ tại sao mình lại ở chỗ này, cho đến khi từ phía sau truyền đến một cảm giác rất kỳ quặc, anh mới đột nhiên nhớ đến chuyện gì đã xảy ra…
Đây là nhà của Chu Dực…
Anh ngồi bật dậy, chăn trên vai tuột xuống, lộ ra vô số vết tích ám muội trên ngực anh, dịch thể dính đầy trên người đã được lau rửa từ lâu rồi.
113 “Được, vậy là tốt. ” Lăng Thịnh Duệ vừa dứt lời, Chu Dực đột nhiên nói, ngòi dậy từ trên người anh.
Lăng Thịnh Duệ không hiểu nhìn y.
Trên măt Chu Dực là dáng cười quỷ kế tà ác vừa mới được thực hiện, ngồi bên cạnh anh, trong túi móc ra một cái bút ghi âm, ngón tay nhấn vào cái nút mở trên cây bút.
114 Lăng Thịnh Duệ nói xong lại trầm mặc xuống, anh còn tưởng Phương Nhược Thần sẽ như thường lệ mắng thẳng anh qua điện thoại, nhưng không, âm thanh từ bên kia truyền đến ngoại trừ yên tĩnh cũng chỉ có yên lặng, loại này tạo cho Lăng Thịnh Duệ một áp lực khó mà nhẫn nại được.
115 Chu Dực bước lên sân khấu, cười bắt tay với Phương Nhược Thần, chiều cao của hai người gần bằng nhau, và cũng vô cùng đẹp, đứng chung một chỗ,quả thực rất chói sáng, những người có mặt ở lễ đường bắt đầu vỗ tay.
116 Lăng Thịnh Duệ định xoay người đi, lại bị cậu nắm tay giữ lại.
“Buông ra. ”
Anh không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói, sau đó mới chợt ngộ ra một chuyện.
117 Phương Kiến Hồng bình tĩnh nghe ông nói hết, cười nhạt: “ Một người vốn còn sống biến thành một người thực vật, phẫu thuật thành công? Mấy người…. quả thật rất có năng lực.
118 Lăng Thịnh Duệ mở đèn, làm cho căn phòng vốn đang tối đen như mực trở nên sáng sủa hơn.
Anh không thể nào nghe lọt tai áy náy của Chu Tường, lạnh lùng nói: “Không gì, nếu còn biết nói thế, vậy tránh tôi xa một chút, tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy cậu nữa.
119 Trên tay Chu Dực cầm áo khoác, đi vào phòng khách. Trên mặt là biểu tình nhàn nhạt nhìn có chút mệt mỏi.
“Cuối cùng cũng về. ” Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm.
120 Phương Vân Dật nói xong thì cúp điện thoại, đi đến băng ghế ngồi xuống.
“Trước tiên anh cứ ngồi xuống đi, có lo lắng cũng vô dụng, đợi bác sĩ đi ra xem tình hình thế nào đã.