21 Nhận thấy tầm mắt lãnh liệt trên đầu, trán Từ Trường Thanh một mảnh mồ hôi lạnh, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết qua bao lâu, mới nghe được Chiến Vô Dã ý tứ không rõ “Hừ” một tiếng, sau đó vươn tay kéo hắn lên.
22 Từ Trường Thanh biết đối với Vân di có chút lỗ mãng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn tìm không thấy cớ gì có thể khiến Vân di rời tướng quân phủ, dù sao một tháng mười lượng bạc đối bình dân là rất dày, chỉ có một ít lão quản gia nhà lớn mới có thể kiếm được, cho nên nếu không đủ lý do, Vân di sẽ không dễ dàng rời tướng quân phủ, bởi vì lúc này rời đi, nếu muốn nếu tìm được nơi có thể kiếm được mười lượng bạc, sẽ rất khó.
23 Từ Trường Thanh thấy Chiến Vô Dã mặt không chút thay đổi theo dõi hắn, không khỏi cảm thấy cảm thấy một trận buồn bực, nhưng việc đã đến nước này, liền tuyệt không quay đầu, nếu không lần này chẳng phải đến không một chuyến.
24 Từ Trường Thanh chưa từng nghĩ sẽ ở loại tình huống này nhìn thấy Chiến gia lão tướng quân, hắn vừa ra tướng quân phủ liền nhìn thấy cửa nhà mình đứng không ít người, vừa đến đã thấy, chất đầy trong viện là sính lễ, sân không đủ, ở cửa kéo một hàng dài,
Từ Trường Thanh nhìn xem cảm thấy căng thẳng, vội vàng đi vào chính sảnh, đi vào liền nhìn thấy có người ngồi ở thượng thủ, mặt mũi hiền lành, hai tấn tuy rằng bạc trắng, nhưng không có vẻ lớn tuổi, ngược lại cảm thấy tráng kiện, khí độ tiên phong đạo cốt.
25 Ngày thành thân của Vân di rất nhanh liền định ra, trong khoảng thời gian trước khi xuất giá nàng vẫn chờ ở nhà thêu uyên ương chẩm và chăn hỉ, giá y linh tinh đại bộ phận tướng quân phủ đã chuẩn bị tốt phái người đưa tới, Vân di chỉ cần ở mặt trên tùy ý thêm mấy châm là được.
26 Từ Trường Thanh ngồi xuống, có chút tò mò bên trong hộp ngọc kia rốt cuộc là cái gì.
Hổ tử bên cạnh thấy hộp ngọc kia cũng thực thích, hắn biết ngọc này khẳng định là đắt, bất quá tiểu hài tử tâm chơi đùa lớn, không đầu không đuôi liền hỏi chủ hàng:“Đại thúc, chiếc hộp của ngươi mấy văn tiền ?”
Chủ hàng quay đầu thấy là một hài tử choai choai, nghĩ là quấy rối, vừa muốn quát lớn, đã thấy tiểu hài tử ngồi bên cạnh trên người quần áo không tệ, bộ dạng mi thanh mục tú sợ là hài tử nhà giàu trong kinh thành, liền lập tức sửa lại mặt, cười:“Nói cái gì đâu, chiếc hộp này là thượng đẳng hàn ngọc làm theo yêu cầu, là ngọc tốt khó gặp, hơn nữa gia công cũng tinh tế, ở tiệm ngọc khí bán ít nhất cũng phải mười sáu lượng bạc, ta nơi này lại chỉ cần mười lượng bạc, bất quá hộp ngọc này không bán không, muốn mua thì phải mua cả thứ bên trong chiếc hộp ……”
“Mười lượng bạc ?” Hổ tử cố lấy quai hàm, hộp ngọc chỉ lớn một bàn tay như vậy thế nhưng muốn mười lượng bạc, này cũng quá đắt.
27 Cũng may Từ Trường Thanh trong khoảng thời gian này cùng Vân di biết không ít chữ, nội dung viết trên bản viết tay phần lớn đều nhận ra được, hơn nữa giải thích cũng rất cụ thể, mỗi một bước đều ghi rõ nên làm như thế nào, tuy rằng không ít tên kinh lạc bên trong hắn xem không biết, bất quá, trên kinh lạc đồ ở trang đầu tiên đã ghi rõ vị trí, qua lại đối chiếu xem mấy lần, cũng cân nhắc ra chút môn đạo.
28 Máu này chính là nhân thể tinh khí biến thành, mà máu ở ngón áp út là nơi ngưng máu toàn thân, mất nhiều thân thể sẽ tổn hao nhiều, cả đời bệnh tật quấn thân, dưỡng tốt cũng sẽ cực kì gầy yếu, nhẹ thì lâu nằm trên giường, nặng thì không thể thuận lợi sinh dưỡng.
29 Vân di hôm nay xuất giá, có thể nói là thời điểm xấu hổ nhất của Từ Trường Thanh, nếu hắn là nhi tử Vân di liền thôi, lại là nhi tử của tỷ tỷ Vân di, thân phận thật sự có chút vi diệu.
30 Từ Trường Thanh bồi Vân di nói chuyện, lại nhìn hỉ bà mang theo người náo động phòng, thấy Vưu Hồi đối với Vân di rất là bảo hộ, nhìn về phía ánh mắt Vân di đều mang theo ấm áp, Từ Trường Thanh ở cạnh cửa nhìn, không khỏi trong lòng đại định, mới an tâm lặng lẽ rời đi.
31 Ngân sói lần đầu tiên nhìn thấy Từ Trường Thanh liền cảm thấy thực không bình thường, lần này cảm giác vẫn như thế, hắn đem linh khí chậm rãi rót vào hai tay, đặt phía trên miệng vết thương, thân sói tự nhiên bắt đầu hấp thu linh khí của hắn, ban đầu cũng không rõ, chút bất tri bất giác, linh khí đã bị hút đi hơn phân nửa, đợi đem mấy chỗ trọng thương chữa tốt, linh khí trước đó vài ngày thật vất vả tích góp từng tí một trong đan điền của Từ Trường Thanh liền bị vét sạch toàn bộ.
32 Đại khái là vì Từ Trường Thanh đã cứu nó hai lần, cũng có thể là linh khí trong lòng bàn tay của Từ Trường Thanh khiến miệng vết thương của nó thực thoải mái, cho nên ngân sói đối với Từ Trường Thanh đụng chạm không có gì mâu thuẫn, dù hắn vài lần trộm đạo xúc cảm đuôi to xoã tung đặc biệt hảo, nó cũng chỉ hơi hơi nghiêng đầu liếc hắn một cái, cũng không tỏ vẻ gì.
33 Thịt trong nháy mắt đã bị ngân sói liếm sạch sẽ, cuối cùng ngón tay lấy thịt Từ Trường Thanh cũng qua lại liếm vài cái, Từ Trường Thanh chỉ cảm thấy đầu lưỡi nó tiếp xúc đến làn da, có cảm giác thô ráp, ngón tay vừa đau vừa ngứa.
34 Từ Trường Thanh đại khái có thể tưởng tượng được ánh mắt Chiến Vô Dã lúc này, nhất định là không kiên nhẫn.
Thực hiển nhiên, rõ ràng trước đó ở trước mặt hắn vẫn là một con kiến bình thường tùy ý nhu niết, hiện tại một bước lên trời vào ở tướng quân phủ, nếu dựa theo bối phận bình thường, hai người còn phải xưng huynh gọi đệ, ngay cả đi học đường cũng muốn hắn tự mình hộ tống, này đối với Chiến Vô Dã, trong lòng cỡ nào khó chịu, Từ Trường Thanh dùng ngón chân cũng có thể hiểu được.
35 Từ Trường Thanh theo phu tử tiến vào thư đường, dùng mắt nhìn lướt qua, trong học đường đại khái có hơn ba mươi đệ tử, tuổi so le không đồng đều, từ tám tuổi đến mười hai mười ba tuổi đều có.
36 Học đường lớp buổi chiều ít hơn, cho nên sớm tan học, Từ Trường Thanh thu thập tốt đi ra ngoài, cửa viện đến không ít gia đinh và tiểu tư các phủ, thậm chí còn đặc biệt dùng kiệu tới đón đưa, quả nhiên đều là chút đệ tử quan to hiển quý, ngay cả vài bước cũng đi không được.
37 Từ Trường Thanh từ khi đến học đường, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều dùng để đọc sách và học lễ nghi, ngày qua cực nhanh, trong nháy mắt liền vào đông, hạ mấy tràng đại tuyết, mùa đông khắc nghiệt buông xuống.
38 Việc Vân di mang thai không trương dương, nhưng vẫn có không ít người từ các con đường nghe được một chút manh mối, cũng lục tục có gia quyến quan viên mang theo quà tặng đến chúc mừng, trong phủ lấy phu nhân dưỡng thai ngăn trở, nhưng người tới vẫn nối liền không dứt, Chiến phủ mọi người cơ hồ đều tiến nhập trạng thái phòng vệ cao, chỗ Vân di ở ba tầng người gác, người đến chúc mừng mặc dù không thể người người tinh tế kiểm tra, cũng vẫn kiểm tra ngã y và khí vị.
39 Chiến lão tướng quân một bên vuốt râu, một bên ngắm nghía Từ Trường Thanh, lại liếc qua tôn tử, không khỏi cười đến ý vị thâm trường, sau đó nâng tay bảo Từ Trường Thanh mau ngồi xuống.
40 Nguyên bản chuyện này đến kỳ quái, Chiến Vô Dã và Chiến lão tướng quân hành động cũng là cực kì dị thường, nhưng Từ Trường Thanh một lòng sốt ruột Vân di, vẫn chưa nghĩ kĩ, mà Vân di đau đầu đầy mồ hôi, cả người vô lực, ánh mắt có chút tan rã.