1 Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát.
Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới.
2 “Tên này. . . . . Đem làm cảnh sát thật sự đáng tiếc a. Nếu tới Noble, cho dù là đêm trước vương Lộ Thiên Hào cùng Nhậm gia danh tiếng trở về hợp lại cũng nhất định không qua được hắn.
3 “Đó chính là hắn mại ***, còn ngươi chơi đĩ, ân? “
“Không, không phải. . . . . ” Đối phương vội vã trốn tránh, con mắt liếc đến khẩu súng trong tay Phỉ Ngâm Mặc, lại khẩn trương đứng dậy, “Ta, ta là trong lúc đi qua vô tình nhìn thấy! “
“Đúng a ! Ngươi thượng lão tử bao nhiêu lần, toàn thân trên đươi đều ‘xem’ được rất rõ ràng nha!”
“Ta với ngươi một chút quan hệ cũng không có! Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.
4 Ly khai khoa giám định, chỉ còn Phỉ Ngâm Mặc cùng Quý Lạc đứng ở hành lang sở cảnh sát. Mặc dù ở đây trang bị cách âm không tồi nhưng chính là vẫn nghe được thanh âm người nọ kêu la thảm thiết, thê lương không gì sánh được, loáng thoáng xen lẫn tiếng cười tà ác của Lan Hiên.
5 “Cởi!” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh một tiếng, dùng đầu súng điểm điểm vào quần da màu đen của thiếu niên.
“Ở đây sao?” Quý Lạc hồ nghi nhìn thoáng qua bốn phía.
6 “Lạnh, lạnh quá. . . . . Đây là cái gì?” Quý Lạc nỗ lực điều chỉnh tư thế, ánh mắt đã có phần mê man.
“Đoán xem. ” Phỉ Ngâm Mặc hướng cậu cười, cười đến mức như băng tan ngày xuân.
7 “Nguyên lai là như vầy? Sao không nói sớm a!” Con mắt thiếu niên sáng lấp lánh, thản nhiên trên khuôn mặt xinh xắn lộ nét cười.
Vươn đầu lưỡi nhỏ khêu gợi, đem vết tích tình sắc từng chút cuộn vào trong môi.
8 Phỉ Ngâm Mặc nhận được điện thoại của lão đầu.
Bảo hắn phối hợp cùng với An Ấp thăm dò biệt thự của Thương Thiếu Hoa. Hồ sơ màu đen trong kho cục an ninh của Thương Thiếu Hoa giống như là khối u nhỏ ác tính của một người, choàng bên ngoài chiếc áo khoác thương nhân, trên thực tế là buôn bán thuốc phiện, miệng lưỡi thương gia, cùng với một ít thất thất bát bát không lớn không nhỏ việc ác khác đi.
9 “A, đó là Cách Lạp Tư!”
“Ai bảo Cách Lạp Tư? Nga, trời ạ, chẳng lẽ là người đó!”
“Ngân bạch ác ma – Cách Lạp Tư!” Trong đại sảnh đã có người kêu lên kinh ngạc.
10 Đột nhiên, trong đầu Phỉ Ngâm Mặc xẹt qua một loại cảm giác, cảm thấy trong không khí bỗng dưng có vài tia xao động.
Phỉ Ngâm Mặc đang chạy thì dừng lại, đôi mắt hẹp dài đen nhánh lẳng lặng nhìn về đằng trước chỗ ngoặt của lối đi thông tường bao.
11 Từ đầu đến cuối, đều chỉ nghe một mình tiếng thiếu niên kia huyên náo ồn ào.
Tấm ván gỗ chỗ cửa hầm bị giật lên, đối phương tựa hồ coi như tốt tính chính mình mời thiếu niên đi vào.
12 “Cảnh quan” Quý Lạc nói ra hai chữ này đặc biệt vô cùng thân thiết, vẻ mặt mờ ám, “Ta đem bọn họ theo cũng được! Bọn họ nói đồng ý theo ta chạy trốn, toàn bộ đều do chúng ta sắp xếp.
13 “Kíp nổ thời gian cháy chỉ có vài giây, bất quá cũng có khả năng xuất hiện hai, ba giây khác biệt. Nhớ rồi chứ?” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ đôi vai mảnh khảnh của Quý Lạc, chậm rãi căn dặn: “Nhất định phải tìm được chỗ trốn cách xa ít nhất mười thước, không lúc bom nổ sẽ bị thương.
14 Thật không biết tiểu tử này suy nghĩ kiểu gì mà lớn lên! Mấy tên nhóc kia mặt mũi trắng bệch, bộ dạng lo sợ bất an nhìn đáng thương như tiểu động vật, cậu trái ngược lại, táo bạo mạnh mẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ lên.
15 “Trời ạ! Ngươi thẳng thắn biến thành người đi! Biến thành dễ nhìn lão tử còn có thể tùy ngươi cắn a! Thế nhưng nhân thú, nhân thú. . . . . Lão tử thực sự không được.
16 “Không không, ta thích, ta rất thích!” Quý Lạc lập tức chân chó quỳ trên mặt đất, ôm lấy quần Phỉ Ngâm Mặc, “Lòng ta đối với cảnh quan, nhật nguyệt chứng giám!”
Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng, ngồi vào chiếc sôpha quý nhất trong cả căn phòng, đem chân gác lên trên mặt bàn trà bằng thủy tinh.
17 “Nấu cơm cho ta. ” Phỉ Ngâm Mặc nằm ở giường ra lệnh, trên người hắn chỉ khoác hờ một chiếc chăn đơn mỏng, quấn quanh thân hình thon dài hoàn mỹ. Trước mặt là một màn hình tinh thể lỏng lúc này nhìn vào liền thấy đúng lúc Cách Lạp Tư mang An Ấp đi.
18 Thật, thật độc ác. . . . . An Ấp ôm mặt khóc lóc thảm thiết, nhất thời hiền lành, cung không dám thốt ra tiếng nào nữa.
“Lão nhân có chỉ thị gì sao?” Phỉ Ngâm Mặc hỏi vào việc chính.
19 “Mang rượu tới đây!” Quý Lạc chạy một mạch đến Noble.
“Là Kino!”
“Kino ca ca, ngươi khoảng thời gian vừa rồi đi đâu a! Đều không nhìn thấy ngươi.
20 Mấy tiểu ngưu lang ồn ào nịnh hót, vài người đã muốn giết người cứ một chai rồi một chai rượu cao cấp gọi uống, thời điểm tính tiền, Vương ca có chút xanh mặt.