21 Một người có đôi mắt hẹp dài, khí tức lạnh lùng, mang vẻ đẹp như thứ yêu nghiệt, cười lạnh một tiếng, súng lục đen bóng ở giữa những ngón tay hắn xoay tròn cực nhanh, “Cũng dám khi dễ người của lão tử, hừ! Xin lỗi hắn cho ta!”
“Xin lỗi ta?” Kino mắt mèo ngời sáng, nhắc lại lời của Phỉ Ngâm Mặc, cười đến ngu ngốc mê muội.
22 “Oa oa, ngươi mẹ nó thực đúng là nhất! Lão tử yêu ngươi chết mất!”
Vừa ra khỏi Noble, Kino vội vã ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc, hai chân dài nhỏ hướng thắt lưng nhảy lên, đan chéo nhau kẹp chặt hông hắn, “Hắn vậy mà phải xin lỗi ta, cũng đã xin lỗi ta! !” Kino thét to.
23 Cái vắc-xin phòng bệnh kia của Lan Hiên, tuy rằng không rõ lắm có đúng cần thực sự cấm dục hay không, thế nhưng Phỉ Ngâm Mặc cũng sẽ chẳng chủ động thử nghiệm, miễn cho sớm đem khuôn mặt mình biến thành tiêu bản trên bàn Lan Hiên.
24 Quý Lạc mắt nhìn thẳng, hầu kết nho nhỏ khẽ chuyển động lên xuống.
Phỉ Ngâm Mặc khóe môi tiếu ý càng rõ, nâng cằm đối phương đem nam căn tiến vào thật sâu, ở trong miệng cậu cấp tốc trừu sáp, mỗi lần đều nhấp sâu trong cổ họng thiếu niên.
25 “Lão tử, lão tử. . . . . ” Quý Lạc bịt mũi, thối lui về sau vài bước, mắt mèo mở to trừng trừng nhìn nam nhân, vẻ mặt đỏ lên, “Đều là ngươi làm hại ta!”
“Đem khăn tới đây.
26 Phỉ Ngâm Mặc lần này cười ra tiếng.
“Ai thèm niết đứt tiểu đệ đệ của ngươi. ” Ánh mắt chuyển hướng đến vật tinh tế giữa hai chân thiếu niên, non mềm trắng mịn gì đó, nhỏ không nhỏ, phỏng chừng cũng chẳng sử dụng qua mấy, hiện tại ở trong lòng bàn tay hắn rụt rè đứng thẳng.
27 Đêm nay, Quý Lạc quả thực ở giữa thiên đường và địa ngục không ngừng bồi hồi.
Khiến cho cậu đang ngủ cũng gặp phải ác mộng. Mộng thấy mình bị nam nhân tàn bạo quăng xuống đại dương mênh mông, cậu liên tục bơi a bơi a, cuối cùng một chút khí lực cũng không có, sặc nước đến liên tục ho khan.
28 Phỉ Ngâm Mặc liên tiếp vài ngày không quay về nhà trọ.
Quý Lạc ủ rũ, ỉu xìu nằm úp mặt trên giường, bày ra một bộ dạng muốn chết. Chuông điện thoại di động đầu giường bỗng vang lên.
29 “Tiểu Ôn, nho. ” Kết quả nam nhân ưu mỹ yêu nghiệt kia cũng không thèm nhìn hắn, trái lại câu dẫn ra khóe môi, hướng tiểu ngưu lang đứng bên cạnh phân phó.
30 Bất quá không nghĩ tới, đối phương dường như tin là thật. Cư nhiên không có cười lạnh hay phản bác gì.
“Cái gia khỏa kia là của tên tổng tài hay hút xì gà sao?” Một lát sau, nam nhân nói.
31 “Cút ngay! Ngươi vừa mới đi tiểu, bẩn chết!” Đối phương chán ghét nói.
“Hắc hắc, người ta nhớ ngươi mà!” Quý Lạc ưỡn cằm, không chỉ không buông mà còn đem mặt vùi vào gáy nam nhân, vô cùng thân thiết cọ cọ, “Lão tử thực sự rất nhớ ngươi!”
“Liên tiếp lão tử đều cảm thấy mình bị coi thường! Ngươi rõ ràng vừa bạo lực vừa xấu tính, ngoại trừ khuôn mặt ra thì chẳng có ưu điểm nào khác, vì cái gì mà ta mê ngươi muốn chết!”
“Lão tử thật muốn đem ngươi khóa ở trong phòng, tốt nhất là giam giữ cả đời, miễn cho ngươi ra ngoài kia câu dẫn người lung tung!” Lúc bắt đầu nói thanh âm còn rất nhỏ, đến cuối cùng Quý Lạc thẳng thắn lớn tiếng rống lên, mắt mèo mở to hiện ra quang mang nguy hiểm.
32 Phỉ Ngâm Mặc đi tới phòng quản lí.
Một tháng qua, hắn nhận được không ít phần kính trọng từ quản lí. Tuy rằng suốt ngày đều bị một đống Gay vây quanh khiến hắn có chút khó chịu.
33 Đúng lúc này. . . . .
“A A A, con mẹ nó, hai người các ngươi đang làm cái gì!” Một tiếng gào phẫn nộ từ cửa truyền đến. Chỉ thấy Quý Lạc căm giận trừng trừng nhìn bọn họ, mắt mèo mở to hiện ra hung quang, giống như con mèo đang xù lông dữ tợn.
34 Mấy tiểu ngưu lang ở Noble rõ ràng cảm giác được, bầu không khí giữa hai người một là tân nhân vương Phỉ Ngâm Mặc cực kỳ lợi hại, một là người hiện giữ vị trí ngưu lang nhân khí cao nhất có gì bất đồng.
35 Quý Lạc vạn phần chờ mong đến cuối tuần.
Kết quả cuối tuần cũng tới, mà khách không mời của Phỉ Ngâm Mặc cũng đến rồi.
“A, Mặc, sao ngươi lại ở chỗ này?” Một nam nhân tướng mạo anh tuấn, vóc người khêu gợi ngồi xuống bên cạnh Phỉ Ngâm Mặc, kinh ngạc hỏi.
36 Từ bả vai thanh mảnh xuống ***g ngực đã dần mang sắc hồng, từng giọt mồ hôi trong suốt theo trán cậu chảy xuống.
“Hiện tại muốn biết đối phương là ai hay muốn cùng ta tiếp tục đây?”
“Ngươi a!” Quý Lạc một ngụm răng nanh cắn lên cổ Phỉ Ngâm Mặc, “Nói mau, nói xong sẽ làm tiếp!”
Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, hướng điểm đỏ trước ngực đối phương cắn vào.
37 “Hảo, ta sẽ chờ ngày đó!” Phỉ Ngâm Mặc mỉm cười, gảy nhẹ chiếc chuông bạc trước ngực đối phương, tiếng chuông đinh đinh đang đang cực kỳ đáng yêu.
“Ngươi là đồ gian ác!” Quý Lạc đau buốt nghiến răng, mắt mèo mở to trừng nam nhân.
38 “Ngô. . . . . ” Quý Lạc phát ra loại thanh âm khó có thể nhẫn nại, vùng lông mày giữa trán nhíu lại thống khổ, nhưng tiếng rên thì mang chút gợi cảm câu dẫn.
39 “Dù sao, thế nào cũng nhất định phải đem ngươi giấu đi, miễn cho có người cùng lão tử tranh đoạt!” Quý Lạc mặt đỏ lên, tàn bạo nói, phần bụng ma sát lên thân nam nhân, “Người kia đến tột cùng là ai! Lão tử muốn biết, lão tử phải được biết!”
Cậu thân là nam nhân của Phỉ, nếu ngay đến cả tình địch là ai cũng không rõ ràng thì thật là quá tầm thường rồi!”
“Là đệ đệ.
40 “Biết cái gì gọi là nhẫn không? Biết nó biểu hiện cho ý tứ gì không?”
Mặc Gia nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạch kim trên đầu nhũ đối phương, khớp ngón tay nắm chặt ly rượu đến mức thành màu trắng, khuôn mặt cứng ngắc, căng thẳng.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34