41 Tư Không Cảnh nói xong năm chữ này, liền không nói lời dư thừa nào khác, chỉ cúi đầu tiếp tục tiến hành sửa đổi kịch bản. Phong Hạ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, trong lòng nhất thời cảm thấy, từ sau khi trở lại, có một loại cảm giác không rõ từ anh bất ngờ xông tới.
42 Phong Hạ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Bóng đêm yên tĩnh, mà quanh thân cô chính là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Lâu Dịch. Người mà cô coi là bạn tốt nhiều năm, hiện tại lại ôm cô vào trong ngực, nói những lời này với cô.
43 Buổi tối, không khí có chút lạnh. Yên tĩnh như vậy, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, tấm mắt của anh lại lần nữa chậm vào ánh mắt của Phong Hạ, một nơi không biết tên trong lòng lại khẽ động.
44 Pháo hoa sáng lạn nở trên không trung giống như đang vang lên bên tai cô, nhưng cũng không che dấu được tiếng tim đập. Phong hạ chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến cô không thể suy nghĩ.
45 Phong hạ tựa người vào một khúc quanh không người bên cạnh phòng bếp, đưa điện thoại ra xa một chút, nhắm mắt lại, vẫn cố gắng bình ổn hô hấp. Trái tim đập nhanh, mặc dù đã quay được một lúc, cảm giác đó vẫn rõ ràng như cũ.
46 “Tình hình của ba con không tốt lắm. ”Nghe xong điện thoại, trên mặt Phong hạ lập tức không còn chút máu. Vốn đang đứng sau lưng cô, đôi tay ôm eo cô của Tư Không Cảnh cũng cảm thấy cơ thể trong lòng mình trở nên cứng ngắc.
47 Phong Dịch đi vào phòng bệnh, xoay người khép cửa lại. Giương mắt nhìn thấy Tư Không Cảnh, mặt anh hơi đổi, chỉ mấy giây, sau đó lại khôi phục như thường.
48 Sau khi tấp đó được phát sóng, cả làng giải trí, truyền thông và toàn bộ mọi người đều muốn điên rồi. Mỗi ngày, bất kể đang ở đâu, gần như tất cả mọi người đều ban luận về chuyện này.
49 Sáng hôm sau, lúc Phong Hạ tỉnh lại, vừa chuyển động thân thể, đã cảm thấy đau khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh. Dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang mặc áo của anh, hoảng hốt nhớ tới buổi sáng hình như anh ôm cô đi tắm.
50 Vẻ mặt của các vị trưởng bối trong phòng khác nhau, ánh mắt của Kha Ấn Thích thản nhiên nhìn cô, Phong Hạ sửng sốt mấy giây, đưa tay nhận điện thoại. “Hạ Hạ.
51 “Hạ Hạ. ” Pong Dịch đang đứng ngoài cửa nhẹ nhàng mở miệng. Đã hơn một tháng Phong Hạ không gặp Tư Không Cảnh, trong lòng đập thình thịch. Hơn nữa cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh đang rơi trên người mình, lo lắng lại không biết nên làm thế nào, cô vội vàng lui lại mấy bước cho họ vào, nhỏ giọng gọi “…Anh.
52 Năm mới tới rất nhanh, lễ noel, tết nguyên đán vừa qua, không khí thành phố dần tràn ngập niềm vui mừng năm mới. Phong Hạ nhanh chóng lợi dụng tự do của chính mình, vào trong phòng làm việc mà Tư Không Cảnh cung cấp cho cô.
53 Bão tuyết yên lặng bao trùm cả thành phố, thành phố S được bao trùm bởi một chiếc áo khoác màu trắng bạc. Thật ra thì phía Nam thành phố, tuyết cũng không rơi nhiều như vậy.
54 Vì sàn nhà phòng ngủ có lò sưởi nên không lạnh lắm. Chờ Tư Không Cảnh nói xong, cô nằm trên người anh, mắt trợn tròn nhìn anh. “Sao vậy?” Vẻ mặt anh lại cực kỳ bình thản thong dong.
55 Trên tivi vẫn không ngừng truyền tới tiếng vang mập mờ như cũ. Lần này, cũng không phải âm thanh hoan ái bình thường, mà là một lại tiếp xúc khác mới có thể phát âm thanh như vậy.
56 Trong phòng yên tĩnh, anh lẳng lặng ôm cô. Giọng nói trầm thấp, giống như một lời nói mê dịu dàng. Nước mắt cô rơi càng nhiều, cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
57 Cô mệt mỏi, đến khóc cũng không thể phát ra âm thanh, trên thân thể toàn những dấu vết màu hồng, anh nhìn đến nóng mắt, lại biết cô không thể chịu nổi nhiều hơn, chậm một lát, đứng dậy ôm cô xuống giường đi vào phòng tắm.
58 Nhận xong giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất là đến lúc trao giải thưởng nam chính xuất sắc nhất. Mặc dù Tư Không Cảnh diễn vai nam chính bộ phim ‘Thanh Sắc’, nhưng không thông báo lên cho ban tổ chức, thậm chí giải đạo diễn xuất sắc nhất cũng không thông báo.
59 Sau khi buổi diễn kết thúc, công việc của Phong Hạ cũng tạm thời chấm dứt. Mà dù trên danh nghĩa, Tư Không Cảnh đã rút lui khỏi làng giải trí, nhưng anh vẫn duy trì quan hệ với mọi người, dù không ra mặt, bất kỳ lúc nào anh vẫn có thể ở nhà giải quyết tất cả mọi chuyện, nên có thể nói khá rảnh rỗi.
60 Sau khi ở trong bệnh viện biết được tin mình có con, tư Không Cảnh lái xe đưa Phong Hạ về nhà họ Phong trước. Lúc ở trên đường, anh gọi điện thoại cho ba mẹ báo tin tức tốt lành này, hai người xưa nay luôn rất nghiêm túc, cứng nhắc, sau khi nghe tin này lại vui vẻ, nói liên tục, giọng nói cũng run run.