41 “Cửa?” A Sinh ngẩn người, “Cái cửa lớn ngoài kia chính là cánh cửa duy nhất ở đây mà. ”
“Quan tài. ” Ngô Lão Cẩu và Chung Thanh cùng nói.
Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung Thanh, người kia cũng rất mau ngậm miệng, sau đó bắt đầu đứng lên kiểm tra cái quan tài mà Hắc Bối Lão Lục đã nằm.
42 Ngô Lão Cẩu thấy ám đạo đã được mở ra, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dùng đèn chiếu vào trong, phát hiện cả con đường bên dưới đều được làm bằng đá, nghiêng nghiêng sâu vút.
43 Chung Thanh nghe vậy liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, sau đó bước nhanh hướng đến điện bên phải.
A Sinh nhìn Ngô Lão Cẩu, lại nhìn đàn kiến đen đông như nước phía sau, nói một câu “Ngũ gia cẩn thận!”, sau đó rất nhanh đi theo Chung Thanh.
44 Kỳ thật là một người trong ấy có một ưu đãi chính là có thể dễ dàng đem trọng điểm của câu chuyện trở thành vấn đề cần giải quyết trước tiên.
Ngô Lão Cẩu trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Cho nên lần này mọi người vào đấu là vì muốn xem trong đấu có mấy lại thuốc trường sinh gì đó hay không? Chung Thanh là cấp dưới của ngài nên chắc đã sớm biết hết mọi chuyện rồi, nhưng A Sinh là tôi mang theo, chắc là hắn còn chưa biết.
45 “Phật Gia? Ngũ gia cũng ở đây?” Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến thanh âm mệt mỏi của Hắc Bối Lão Lục, “Bọn họ đều đi vào rồi?”
“Phải. ” Trong giọng nói của Trương Khải Sơn không nghe ra chút cảm xúc gì.
46 Ngô Lão Cẩu trầm mặc một lúc lâu, nói: “Loại ngọc Thương Sơn này rất chắc chắn, chỉ dùng sức thì không thể mở ra được, chẳng lẽ phải dùng thuốc nổ thật sao? Nhưng chúng ta không biết tình huống bên trong, lỡ mà nổ đụng đến cơ quan nào đó thì lại phiền toái nữa.
47 Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu lại, thấy mốt đám người đứng đối diện đó khoảng hơn hai mươi thước, nhưng vì đứng xa quá nhìn không rõ mặt, chỉ có thể theo thân hình đoán được Nhị Nguyệt Hồng, Lí Tam gia, Trần Bì A Tứ, Hoắc Tiên Cô, Chung Thanh và A Sinh, còn có một người đầu trọc và một cô gái tóc ngắn.
48 Trương Ngọc Lân không ngờ trước khi mình đưa ra ý kiến đã có người trực tiếp phản đối đề nghị của mình, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, cười với Hắc Bối Lão Lục: “Xin hỏi Lục gia nguyên nhân?”
Hắc Bối Lão Lục cố ý vô tình cắm thanh đao trước mặt, nói: “Vô luận thế nào thì cây cột này cũng không thể động vào.
49 Mẹ nó, lão tử không biết bơi!
Sau khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Ngô Lão Cẩu liền cảm thấy có một chất lỏng lạnh lẽo đang chui vào miệng mũi mình, sau đó cảm nhận được một sức lực cực mạnh đang kéo mình xuống nước.
50 Đợi đến lúc lông Tam Thốn Đinh bị hong đến bung xù lên, quần áo của hai người cũng sắp khô rồi, Ngô Lão Cẩu ôm con chó nhỏ vào lòng xoa xoa lông nó, nhìn Trương Khải Sơn nói: “Tính toán một chút thì Lão Lục và Trương Ngọc Lân có thể đã vượt qua bọn người Nhị gia và Tam gia, chúng ta làm sao ra ngoài đây?”
Trương Khải Sơn đứng lên sửa lại quân y, nói: “Cậu thấy chỗ này có cửa sao?”
Tâm Ngô Lão Cẩu mắng lão tử đương nhiên biết chỗ này không có cửa, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài xem có thể quay lại cửa vào để đi ra không, y cũng không muốn lại bị cái con gì đó trơn trơn ướt ướt kia cuốn lấy, cho nên nhíu nhíu mày nói: “Chẳng lẽ chỉ có thể quay lại đường cũ?”
Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Bốn người bên phía Trương Ngọc Lân đã có một người rơi xuống đây, nhưng chúng ta không nhìn thấy thi thể hắn trên đường.
51 Động tác kế tiếp của Trương Khải Sơn lại chứng thực cho ý nghĩ này của Ngô Lão Cẩu.
Thấy Ngô Lão Cẩu sau nghi nghe mình nói thì chỉ đứng sửng sờ tại chỗ không nhúc nhích, Trương Khải Sơn xách Tam Thốn đinh trong tay trực tiếp chùi chùi lên mặt y: “Trên mặt toàn là đất.
52 Đây là một không gian mộ thất rất nhỏ, nhưng cũng đủ cao để cho người đứng thẳng lên.
Trong tâm Ngô Lão Cẩu thầm nói hy vọng không phải là cô gái kia bất hạnh gặp nạn, sau đó đã định đứng dậy cứu người.
53 Ngô Lão Cẩu có thể cảm nhận được nổi sợ hãi và thống khố của người kia trước khi chết.
Lúc ngươi bò ra khỏi ám đạo trống không nhưng chớp mắt một cái kiến đen lại trào ra như thuỷ triều, cái loại sợ hãi này có thể khiến cho máu ngừng chảy nửa giây.
54 Ngô Lão Cẩu xem bàn tay trắng bệch bằng kích cỡ của trẻ mới sinh, móng tay lại cuốn khúc giống như người già 60, thỉnh thoảng còn có mấy giọt nước màu xanh nhỏ ra.
55 Lời nói của Ngô Lão Cẩu chưa dứt, thanh kiếm trong tay Trương Khải Sơn đã cấp tốc bay vào cửa động trên tường, sượt qua bàn chân y một tí.
Còn chưa kịp đem câu ‘Mẹ nó ngài nói ra tay là ra tay sao! Lỡ trược tay trúng lão tử thì sao!’ mắng ra miệng, thì nghe tiếng kim loại va vào nhau ‘Keng’ một tiếng, chân Ngô Lão Cẩu cũng được thả, vì thể rất nhanh thu chân về, nghi ngờ hỏi: “A Tứ?”
Thần sắc Trương Khải Sơn vẫn như cũ nhưng không tiếp lời, lúc này bên tường lại có tiếng nói trả lời câu hỏi của y.
56 Trần Bì A Tứ nghe vậy nhưng cũng không xuất hiện vẻ mặt ngoài ý muốn.
Kỳ thật, lúc trước khi Trương Khải Sơn tìm hắn vào hoàng lăng, hiếm khi gặp được đấu lớn, hắn đương nhiên là cầu còn không được.
57 “Muốn đi ra ngoài không khó,” A Tĩnh cười nói: “Bất quá muốn Ngũ gia đáp ứng tôi một việc. ”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, tâm nói tôi và cô rất thân nhau sao? Vì thế quay đầu nghi hoặc liếc nhìn Trương Khải Sơn một cái, thấy trên mặt hắn không có chút cảm xúc vẫn im lặng, chỉ đành quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
A Tĩnh nghe vậy nở nụ cười xinh đẹp: “Cho tôi mượn Tam Thốn Đinh dùng một chút, sau khi ra khỏi đấu sẽ trả ngay.
58 Sắc mặt A Tĩnh trắng nhợt, cắn cắn môi nói: “Sau khi tới đó tôi tự nhiên sẽ nói rõ với mọi người. ”
Thật ra Ngô Lão Cẩu cũng không chắc chắn cô ta đã đi qua chủ mộ thất hay chưa, chỉ là vì nghĩ cô ta có thể bỏ lại những người khác, một mình đuổi theo Trần Bì A Tứ, còn có thể mở cơ quan trước khi A Tứ động thủ, thời gian ngắn như vậy đã tìm được cơ quan rồi nên cảm thấy hoài nghi mà thôi.
59 Sắc mặt Ngô Lão Cẩu khẽ biến, nói: “Xem ra cô ta không muốn ai còn sống. ”
Y biết, mấy con anh thi này đột biến và chuyện A Tĩnh rời đi chắc chắn có liên quan, nhưng y không ngờ cô ta lại ác độc như vậy, ngay cả đường lui cũng không chừa lại.
60 Hoắc Tiên Cô nghe vậy liền nói: “Các người đã gặp cô ta?”
Chưa kịp tiếp lời, nàng lại rất nhanh nói tiếp: “Tam Thốn Đinh đã ở trong tay cô ta?”
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên một chút, lập tức gật đầu.
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh
Số chương: 60