81 Khi tôi vừa chạm vào chủy thủ, tiếng gầm gừ của Thiên Cẩu đã biến thành tiếng gầm thét.
Tôi không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, nhanh chóng về nhà.
82 Không biết từ lúc nào mà trong giới nữ, nhất là mấy cô gái trẻ tuổi, đã lưu truyền với nhau về một thứ gọi là “Cơn sốt hàng nội”Dù là quần áo hay các loại mỹ phẩm bảo dưỡng, đủ mọi loại hình, có loại chưa từng nghe qua, cũng có loại đã đạt được tên tuổi nhất định, mỹ phẩm cho các mẹ cũng có, mỹ phẩm cho các bà cũng có, tất cả đều được quảng cáo rầm rộ trên các trang mạng xã hội, có khen, có chê, có phản hồi từ mấy bạn “chuột bạch”, cũng có người hỏi ý kiến xem thứ này dùng có tốt hay không.
83 Không biết từ lúc nào mà trong giới nữ, nhất là mấy cô gái trẻ tuổi, đã lưu truyền với nhau về một thứ gọi là “Cơn sốt hàng nội”
Dù là quần áo hay các loại mỹ phẩm bảo dưỡng, đủ mọi loại hình, có loại chưa từng nghe qua, cũng có loại đã đạt được tên tuổi nhất định, mỹ phẩm cho các mẹ cũng có, mỹ phẩm cho các bà cũng có, tất cả đều được quảng cáo rầm rộ trên các trang mạng xã hội, có khen, có chê, có phản hồi từ mấy bạn “chuột bạch”, cũng có người hỏi ý kiến xem thứ này dùng có tốt hay không.
84 Tôi bị mấy ánh mắt cùng nhìn chăm chú khiến không biết phải làm sao, do dự không biết có nên đi qua hay không. “Đến đây. ” Bà lão cầm một hộp phấn trên tay, vươn ra: “Thử đi.
85 Tôi bị mấy ánh mắt cùng nhìn chăm chú khiến không biết phải làm sao, do dự không biết có nên đi qua hay không.
“Đến đây. ” Bà lão cầm một hộp phấn trên tay, vươn ra: “Thử đi.
86 Tiếng thét chói tai kéo dài thật lâu, có lẽ do kiệt sức mà dừng một chút, sau đó lại tiếp tục vang lên, giọng khàn hẳn đi nhưng vẫn không hề cs ý muốn dừng lại.
87 Tiếng thét chói tai kéo dài thật lâu, có lẽ do kiệt sức mà dừng một chút, sau đó lại tiếp tục vang lên, giọng khàn hẳn đi nhưng vẫn không hề cs ý muốn dừng lại.
88 “Mẹ của bọn mày là kẻ quái dị. ” giọng của Huyền Kỳ hơi run “Có lột thêm bao nhiêu da mặt nữa cũng không thể xinh đẹp hơn đâu, hai đứa bây cũng là hai đứa nhóc quái đản, cho nên cô ta mới ghét bỏ, không cần chúng mày nữa!”Nói như thế thì vốn chẳng khác nào là tìm đường vào chỗ chết chứ, nhưng tôi hiểu ý cậu đang muốn dời sự chú ý của Quý Lâm khỏi tôi, để tôi lấy chủy thủ ra.
89 “Mẹ của bọn mày là kẻ quái dị. ” giọng của Huyền Kỳ hơi run “Có lột thêm bao nhiêu da mặt nữa cũng không thể xinh đẹp hơn đâu, hai đứa bây cũng là hai đứa nhóc quái đản, cho nên cô ta mới ghét bỏ, không cần chúng mày nữa!”
Nói như thế thì vốn chẳng khác nào là tìm đường vào chỗ chết chứ, nhưng tôi hiểu ý cậu đang muốn dời sự chú ý của Quý Lâm khỏi tôi, để tôi lấy chủy thủ ra.
90 Hôm sau, Huyền Kỳ gọi tôi dậy từ sớm, vừa mở mắt đã thấy Diêu đội đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, có mang theo cháo gà, bánh bao, trong tay còn có một hộp phấn màu trắng.
91 Hôm sau, Huyền Kỳ gọi tôi dậy từ sớm, vừa mở mắt đã thấy Diêu đội đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, có mang theo cháo gà, bánh bao, trong tay còn có một hộp phấn màu trắng.
92 Đi học lại đã là chuyện của một tuần sau, trong một tuần đó, hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp đều đến nhà tôi một lần, đem theo ít nước trái cây, trò chuyện với tôi một chút, còn tặng tôi mấy cái mũ giữ ấm, mà trong lời nói của hiệu trưởng, còn hơi lộ ra ý bảo tôi không nên truyền mấy chuyện này ra ngoài, tôi nghĩ, đây mới là mục đích chính mà hiệu trưởng đến đây.
93 Đi học lại đã là chuyện của một tuần sau, trong một tuần đó, hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp đều đến nhà tôi một lần, đem theo ít nước trái cây, trò chuyện với tôi một chút, còn tặng tôi mấy cái mũ giữ ấm, mà trong lời nói của hiệu trưởng, còn hơi lộ ra ý bảo tôi không nên truyền mấy chuyện này ra ngoài, tôi nghĩ, đây mới là mục đích chính mà hiệu trưởng đến đây.
94 Quả nhiên như lời Huyền Kỳ nói, chúng tôi đã trở thành người nổi tiếng trong trường, những người trong lớp không biết đã miêu tả chúng tôi như thế nào, tóm lại, những người đến tìm chúng tôi không chỉ để tìm hiểu, có kẻ còn muốn đến bái sư học nghệ, có kẻ còn muốn tôi hợp tác để mở văn phòng nghiên cứu huyền học* gì đó, còn có cả những kẻ chuyên khám phá những chuyện kì bí muốn mời bọn tôi về để nghiên cứu một phen; thậm chí còn có một kẻ vừa thấy mặt tôi đã lập tức bay lại giật ngay mấy sợi tóc trên đầu tôi, rồi quay người bỏ chạy, khiến tôi vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
95 Quả nhiên như lời Huyền Kỳ nói, chúng tôi đã trở thành người nổi tiếng trong trường, những người trong lớp không biết đã miêu tả chúng tôi như thế nào, tóm lại, những người đến tìm chúng tôi không chỉ để tìm hiểu, có kẻ còn muốn đến bái sư học nghệ, có kẻ còn muốn tôi hợp tác để mở văn phòng nghiên cứu huyền học* gì đó, còn có cả những kẻ chuyên khám phá những chuyện kì bí muốn mời bọn tôi về để nghiên cứu một phen; thậm chí còn có một kẻ vừa thấy mặt tôi đã lập tức bay lại giật ngay mấy sợi tóc trên đầu tôi, rồi quay người bỏ chạy, khiến tôi vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
96 Huyền Kỳ nghiêng đầu nghe cả buổi trời: “Cái gì? Sừng thú?”
Vu Dương liếc cậu một cái, không giải thích gì thêm.
Tôi theo trực giác cảm thấy vật này có thể là bảo vật của Tuyết yêu tộc, thế nhưng lại không giải thích được, nếu là bảo vật thì sao có thể cho người khác mượn chứ?
“Sừng thú? Chẳng lẽ….
97 Huyền Kỳ nghiêng đầu nghe cả buổi trời: “Cái gì? Sừng thú?”Vu Dương liếc cậu một cái, không giải thích gì thêm. Tôi theo trực giác cảm thấy vật này có thể là bảo vật của Tuyết yêu tộc, thế nhưng lại không giải thích được, nếu là bảo vật thì sao có thể cho người khác mượn chứ?“Sừng thú? Chẳng lẽ….
98 Từng mảng bông tuyết lớn bay múa đầy trời, Huyền Kỳ rõ ràng mới nãy vẫn còn ngay trước mắt tôi, chỉ trong chớp mắt đã biến đâu mất.
Tiếng hát kia khi có khi không, đứt quãng, vừa định lắng tai nghe cho rõ thì đột nhiên lại có một miếng băng khác rơi xuống, tôi lau gò má, thấy hơi rát, đưa tay lên xem, trên ngón tay có dính máu.
99 Từng mảng bông tuyết lớn bay múa đầy trời, Huyền Kỳ rõ ràng mới nãy vẫn còn ngay trước mắt tôi, chỉ trong chớp mắt đã biến đâu mất. Tiếng hát kia khi có khi không, đứt quãng, vừa định lắng tai nghe cho rõ thì đột nhiên lại có một miếng băng khác rơi xuống, tôi lau gò má, thấy hơi rát, đưa tay lên xem, trên ngón tay có dính máu.
100 Vu Dương sững sờ một chút, lập tức nói: “Đừng như vậy, việc gì cô phải tự làm khổ mình như thế!”
Nguyệt chẳng thèm quan tâm, ở giữa không trung, bắt đầu dùng giọng nói quái dị như vừa rồi, khẽ hát một ca khúc, khúc ca uyển chuyển, âm thanh êm dịu, tựa như đang triệu hồi thứ gì.