41 Chương 23: Sinh Tử Chiến
Giây phút đó tên Đại Tùng không thể nào chống cự được với sức mạnh của Nhất Trung, miệng hắn chỉ biết ú ớ trong khi Nhất Trung càng ngày càng siết chặt tay bóp cổ hắn.
42 Những người dân quanh đó nghe được tiếng nổ lớn nhưng chẳng ai dám bước ra khỏi nhà nữa bước, sở dĩ họ nghe được cũng là vì trận pháp mà Đình Long lập ra đã hết thời gian hiệu lực, trời lúc này đã sáng.
43 Phần 3
Đêm mùng 2 tháng 7, trời âm u, bầu không khí lạnh lẽo, Nhất Trung đứng trên nóc nhà của mình nhìn cảnh vật nhìn lên trời, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn, nét mặt không biểu cảm, anh thầm nghĩ trong lòng:
“Ba mươi năm… lại già thêm nữa rồi…”
Rồi Nhất Trung lại thở dài ngao ngán cùng với gương mặt lạnh lùng đó.
44 Chương 2: Bất Tử Là Thứ Vô Vị
Cô gái bé nhỏ nhìn Nhất Trung một hồi lâu, rồi như muốn nói ra điều gì đó thì từ ở phía xa xa có một người đàn ông bước đến ngoắc tay:
- Tuệ Liên, mau về thôi con, sao còn đứng đó nói chuyện với ai vậy?
Nhất Trung ngoảnh mặt lại nhìn về phía người đàn ông đó, bất chợt anh mới nhận ra đó chính là Thiên Nghĩa, dù rằng thời gian trôi qua đã làm cho gương mặt trở nên già cỗi, không còn được giống như trước nữa, nhưng anh vẫn nhận ra cái giọng nói và dáng người quen thuộc ấy.
45 Chương 3: Chạm Mặt Lão Thầy
- Tôi xin lỗi vì đã để cho Tuệ Như liên lụy đến trận chiến này.
Ánh mắt buồn của Đình Long cứ rưng rưng giọt lệ nhìn Lạc Nhất Trung như muốn nhận được sự tha thứ từ anh ấy, nhưng rồi vài giây sau đó Đình Long lại né tránh ánh mắt của Nhất Trung khi ông ta vẫn còn đang nằm trên giường bệnh.
46 Khi bầu trời giờ đây đã khoác lên mình một màu đen u ám, Nhất Trung và ông lão kia vẫn ở trong ngôi nhà gỗ ấy đọ sức bất phân thắng bại, những tiếng va chạm ken két cứ thế văng lên liên hồi, cứ mỗi lần Nhất Trung gầm lên là mặt đất lại rung chuyển, không gian như bị dồn nén lại và tạo ra một phản lực làm cả những bức tường quanh nhà rạn nứt.
47 Sau khi trận chiến kết thúc, lão đạo sĩ già nhìn lên bầu trời đen kịt, nhìn thấy men đen đang dần che kín luôn cả ánh trăng của đêm hôm đó, lão liền vội đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi lộ rõ khuôn mặt nghiêm nghị của mình.
48 Sau một đêm dài ở bên dưới mật thất của lão thầy pháp già, Nhất Trung cùng ông ta mở cửa mật thất và trở lên lại mặt đất. Ngay khi vừa cửa mở ra, bầu không khí trở nên khác hẳn đến lạ thường, một buổi sáng tinh mơ, khi mà sương mù vẫn còn đang vây kín cả ngôi làng, thì bên cạnh đó Nhất Trung vẫn còn ngửi thấy mùi máu ở khắp nơi, anh và lão đạo sĩ già bắt đầu di chuyển những bước chân đầu tiên quanh làng, cả hai người đều cẩn thận nhìn quanh mọi thứ, khi những làn sương mù dần tan đi khi trời bừng sáng hẳn, cảnh tượng hoang tàn đổ nát dần hiện rõ trước mắt Nhất Trung.
49 Khi cái xác của tên cảnh sát người địa phương từ từ gục ngã ngay trước mắt Nhất Trung, nhãn cầu của anh bắt đầu chuyển động liên hồi và ngày càng đỏ rực như máu, đôi răng nanh cứ thế mà dài ra, lộ rõ hình thái của một con cương thi khát máu, Nhất Trung lấy từ sau lưng ra một cây gậy làm bằng Hắc Cương, trên đó còn có phủ ký tự của những linh phù lạ mà chỉ có anh mới biết, vẫn như thanh Trường Xung Thủ lúc trước, Nhất Trung cũng chỉ có thể cầm nó ở ngay cán cầm, nhưng anh lại không thể nắm chặt lấy nó tự do được.
50 Sau ngày hôm đó, Nhất Trung quay trở về làng cùng với nhiều mối nghi vấn, anh luôn đắn đo suy nghĩ về chuyện nhặt được tín vật của Thiên Kiếp phái, liệu con hồ yêu này có nguồn gốc từ đâu? Tại sao nó lại tìm đến ngôi làng này?
Những câu nói như thế cứ mãi xoay vòng trong đầu Nhất Trung, cho đến khi gặp lại lão già lần trước, anh mới có thể kể ra hết mọi chuyện cho lão ta nghe, giữa cuộc nói chuyện, anh đưa cho lão ta xem Thiên Kiếp châm mà anh nhặt được ngoài con suối gần làng.