21 Khi đi đến một căn phòng gần cuối dãy hành lang của tầng 6 Nhất Trung giật mình khi bỗng thấy một cô gái đang ngồi quay mặt vào trong và khóc. Khi anh bước đến gần thì cô ta đột ngột dừng khóc và rồi cô ta hát vu vơ…
“la… la… lá… là…”
Cái giọng hát đó hòa vào những ngọn gió lạnh lẽo quanh căn phòng, trời tối ôm đèn thì lại không bật được do sự cố điện từ ban nãy, Nhất Trung cẩn thận bước thêm một bước nữa để đứng thật gần cô gái rồi cất giọng hỏi:
- Này tiểu thư! Cô đang làm gì ở đây vậy?
Cô gái không nói gì mà chỉ từ từ xoay người lại rồi bất ngờ nhảy xổ vào người Nhất Trung vừa kịp phản ứng anh vội lùi ra xa trong nháy mắt, lúc này anh mới kịp nhìn rõ cô gái trước mặt mình có một đôi mắt đỏ ngầu cùng với một chiếc váy rách lưa thưa be bét máu, đứng nhìn anh trân trân mà miệng thì đã bị khâu lại bằng những sợi dây chì nhỏ, khuôn mặt cô gái có đầy những vết khâu, có những chỗ vết khâu còn rất mới và vẫn còn vệt máu hoen rĩ.
22 Thiên Nghĩa vội tiếp lời:
- Nếu thật sự là như vậy thì. . . theo sự suy đoán của tôi là con cương thi kia đang lợi dụng Thiên Kiếp Châm để điều khiển những con ma khác nhằm đánh lạc hướng sự truy bắt của cảnh sát cũng như những thợ săn ma quỷ có phải không?
- Đúng vậy!
Tuệ Như mặt đờ ra khó hiểu:
- Mặc dù em không hiểu các anh nói gì nhưng nếu có gì cần em giúp thì cứ gọi cho em nhe!
Hai người đàn ông đồng thanh trả lời:
“Không sao đâu! Chuyện này bọn anh lo được”
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, cả ba đều từ biệt nhau và trở về nhà, trong lòng mỗi người đều nhớ lại những hình ảnh của năm xưa… lúc mà họ cùng nhau đi khám phá ngôi nhà hoang ở đường TTP, bởi tình huống hiện tại cũng gần giống như vậy, chỉ có khác ở chỗ là ai cũng đầy háo hức và gan dạ hơn.
23 Tên đạo sĩ dẫn Nhất Trung vào thẳng đến một ngôi nhà ngay cạnh một vách đá to sừng sững, xung quanh là hàng rào làm bằng cây cỏ sơ sài và trên mỗi một mét hàng rào đều có dáng bùa và một chiếc chuông gió bằng đồng kim.
24 Lúc bấy giờ! Tuệ Như cũng vừa tan giờ làm và ra về vào lúc 6h tối, do ngày hôm nay cô còn quá nhiều việc nên về hơi trễ.
Bản thân Tuệ Như cũng không biết được rằng đang có một tên cương thi khác đang theo dõi cô từ phía sau.
25 Tuệ Như nhẹ nhàng ghé đôi mắt nhìn vào bên trong căn bếp nhỏ, tiếng băm thịt vẫn đều và gọn như khi còn trên phòng ngủ, một bà cô có mái tóc dài đen đang quay lưng lúi húi nấu đồ ăn ngay sau bếp, Tuệ Như mới thở phào nhẹ nhõm vì biết đó là cô giúp việc mà Tuệ Như đang thuê, nhưng đã mất tích cách đây ba ngày mà không rõ nguyên nhân, giờ thấy bà ấy bận làm đồ ăn cho cô trong bếp nên cũng thấy đỡ sợ hơn.
26 Nhất Trung cõng Tuệ Như trên lưng và đạp bộ chạy một mạch thẳng đến nơi ở của Đình Long, khi đến nơi và bước thẳng vào phòng khách bản thân Đình Long cũng ngạc nhiên khi thấy Nhất Trung mang một người lạ mặt đến gặp anh, nhìn cô gái có vẻ không được ổn nên Đình Long mới hỏi.
27 Sáng hôm sau Nhất Trung lại hẹn Thiên Nghĩa ở quán “Lặng Thầm” để tiếp tục bàn về vụ án của tên cương thi lạ mặt đó. Nhất Trung ngồi trên ghế vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Tình hình hiện tại khá là phức tạp, tôi nghĩ rằng vụ án này sẽ rất khó để giải quyết.
28 Trong khoảng thời gian một tuần đó! phía Thiên Nghĩa đã phải nhận thêm lần lượt ba bốn vụ án mới với cùng một tên hung thủ, anh cũng đã sớm biết được rằng tên hung thủ đó chính là tên cương thi bí ẩn kia, và với một năng lực thiên về tốc độ như hắn ta thì quả thật đây là lần đầu anh gặp.
29 Vừa bước vào đến cửa Thiên Nghĩa đã thấy một dáng người thon gọn, hắn mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô cùng với chiếc quần jean bụi bặm, trên vai còn quẩy thêm một chiếc túi màu nâu ở giữa có nguyên một cái hình bát quái trong rất thời trang và ngầu, nhìn chả giống một đạo sĩ chút nào.
30 Trở về sau cơn hôn mê dài dằn dặt đó Tuệ Như luôn thấy cơ thể mình có nhiều thay đổi, ban đầu cô nghe thấy những âm thanh lạ ở khắp mọi nơi, khi thì nhìn thấy những bóng người mờ ảo lượn lờ quanh nơi cô đứng, cho đến khi cô nói chuyện này cho Nhất Trung nghe thì cũng vì chuyện đó mà Nhất Trung lo cho cô rồi cứ tìm Đình Long xin chỉ dẫn, riêng Đình Long đã sớm biết sự tình của Tuệ Như rồi vì ngay sau khi tĩnh lại Đình Long nhận ra một điều rằng kinh mạch của Tuệ Như đã có chút thay đổi, anh còn nhìn thấy được vầng sáng trên trán của cô phát ra một nguồn năng lượng kỳ lạ nên anh cũng đoán biết là gì rồi, Đình Long khuyên mọi người đừng lo lắng bởi những biểu hiện đó theo anh là điềm tốt.
31 Có lẽ giờ đây chỉ còn lại mỗi Thiên Nghĩa là người trần mắt thịt, cho nên mỗi cử động anh luôn đề phòng vì chẳng thấy thể nhìn thấy được con ma nào, riêng Tuệ Như thì cô lại thấy rõ mồn một.
32 Trận chiến đã kéo dài đến tận 2 giờ sáng, cũng may mắn là nơi mà bọn họ đang giao tranh cũng vắng vẻ và không có ai qua lại, những phi vụ như thế này thường được Thiên Nghĩa báo cáo lại cho cấp trên trước đó và đều được sự ủng hộ nhiệt tình của cả đội, bởi vì họ cũng biết và tin tưởng vào những chuyện có hơi hoan đường như thế này.
33 Khi trận chiến đang đến hồi kết thúc, lúc này bên phía ba người Trung, Nghĩa và Như đều đang rất khó để xoay xở vì lũ ma Thần Vòng quá đông, bọn chúng bao vây cả một vòng tròn quanh chỗ ba người đang đứng, cách vài phút thì lại có một con bay đến tấn công, cũng may là nhờ Tuệ Như làm đôi mắt cho Thiên Nghĩa nên không mấy khó khăn khi anh vun côn đánh trúng được đám ma đó.
34 Trong tình thế như vậy, Đình Long biết chắc rằng nếu tấn công cận chiến với hắn như những đòn vừa rồi thì nguy cơ bị hắn đánh cho trọng thương là rất cao chứ huống hồ gì đó lại là một cây vũ khí bổn mệnh được luyện từ Thiên Kiếp châm, bản thân anh cũng không tin được là Thiên Kiếp châm lại còn có thể hóa thành vũ khí bổn mệnh cho chủ nhân của nó nữa, Đình Long chắc ngẫm trong đầu.
35 Sau khi trở về từ trận chiến kinh điển ấy, Độc Lục Nhãn được một kẻ lạ mặt đưa về một hang động bí ẩn, hắn được kẻ lạ mặt đặt nằm trên một cái giường làm bằng đá bằng phẳng.
36 Quay trở lại ngôi nhà của Đình Long, mọi người vẫn còn đang bàn bạc rất sôi nổi về những trận đánh sắp tới với Độc Lục Nhãn. Hiện tại thì cả bốn người đều vẫn chưa hề hay biết về người đã cứu Độc Lục Nhãn là ai nhưng riêng về phía Đình Long thì anh cũng đã nghi ngờ và phán đoán được đối tượng, tất nhiên là đối tượng đó anh cũng chỉ nghi ngờ trong đầu chứ chưa chắc chắn cho lắm, dù sao thì Đình Long cũng nghĩ là nên đề phòng vẫn tốt hơn là đợi nước lên rồi ta mới nhảy thì e là đã muộn.
37 Thời gian cứ thế mà trôi qua từng ngày, cả nhóm bốn người gồm Nghĩa, Trung, Tuệ Như và Đình Long vẫn đang ngày ngày ráo riết truy lùng cho ra Độc Lục Nhãn và kể cả tên Đại Tùng bí ẩn kia nhưng vẫn không tài nào tìm được dù chỉ là một dấu vết nhỏ.
38 Trong cơn thèm khát Độc Lục Nhãn tiến đến gần Tuệ Như rồi nhẹ nhàng ghé đôi nanh trắng nhọn hoắc đưa gần về cổ của cô. . . nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị chiếc đuôi của Đại Tùng vội hất ra.
39 Độc Lục Nhãn mau chóng đỡ người chiến hữu của mình dậy và không quên hỏi thăm hắn vài lời:
- Này! Ngươi không sao đó chứ, gì mà yếu như sên vậy.
Đại Tùng vừa than đau vừa quát vào mặt Độc Lục Nhãn:
- Ây da! Ê mông quá…hừ… ngươi có giỏi thì ra mà đánh hắn ta kia kìa, bộ tưởng hắn là con nít hay sao mà đánh không đau, đừng quên rằng đạo thuật của thằng đạo sĩ thúi ấy không phải thuộc dạng tép riu như những tên đạo sĩ bên tàu khựa mà ngươi từng đánh đâu.
40 Đã hơn hai giờ sáng, trận đánh vẫn đang tiếp tục diễn ra và ngày căng thẳng, về phía Đình Long thì anh vẫn đang đọ sức với Độc Lục Nhãn và bất phân thắng bại, những cú đấm với uy lực khủng của cả hai bên cứ luôn đối chọi nhau tạo nên những âm thanh chát chát nghe đinh mà tai, lúc bấy giờ Đình Long đã thở hổn hển vì mệt với lại vết thương vừa rồi cũng chỉ mới vừa hồi phục lại được tầm 4/10 phần thôi nên không dễ dàng khi anh cầm cự được đến giờ phút chót.
Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám
Số chương: 10