1 Quá Khứ. Hà Nội , năm 2008. Đó là một buổi chiều mưa tháng hai, một tuần sau tết âm lịch. Mưa rơi trên đường Hoàng Quốc Việt, rửa trôi những chiếc bóng ngả dài của dòng xe cộ tập nập.
2 Hà Nội những ngày đầu năm trời trong xanh không một gợn mây, những tia nắng ấm áp soi rọi trên khắp các nhành cây ngọn cỏ như cánh tay mềm mại xua đi cái lạnh giá mấy ngày đầu xuân còn sót lại, những tia nắng đầu tiên sau tết âm lịch khiến mọi vật đều trở nên rực rỡ hơn.
3 Chiếc xe Jeep dừng lại trước cổng nhà nghỉ Phú An trên đường Nguyễn Lương Bằng, Hà Nội. Bên ngoài nhà nghỉ lúc này đang có rất nhiều người bu quanh vì hiếu kỳ.
4 Bảy giờ ba mươi sáng, Hoài My bước chân vào phòng làm việc. Mỉm cười chào một anh bạn đồng nghiệp, cơn bực mình ứ đọng trong lòng từ tối qua tới giờ khiến buổi sáng tháng ba tuyệt đẹp ngập ánh mặt trời như tối đen lại trong mắt cô.
5 Lúc Hoài My đặt chân về tới nhà thì đã là mười giờ tối. Chiều nay Thủy, bạn thân hồi còn học đại học của cô gọi tới, hỏi xem buổi tối có rảnh ra ngoài ăn một bữa hay không, nhân dịp Loan ra Hà Nội chơi.
6 Đó là một ngày trong sáng đẹp trời. Bầu trời trong vắt xanh veo, không một gợn mây, và mặc dù ánh nắng không đủ để xua tan đi hết lớp khí lạnh vào ngày thứ bảy tháng mười một khi ấy, nhưng bầu trời cao ngất một màu vàng nhạt vẫn làm tăng thêm vẻ huy hoàng rực rỡ của buổi sáng.
7 Tiếng chuông vang lên lạnh lẽo. Người mở cửa là một gã đàn ông. Anh ta có tầm cao trung bình, vai rộng và chắc, khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt đen sắc sảo.
8 Tiếng còi xe cứu thương đi xa dần, chỉ còn lại đây tiếng ồn ào của đám đông hiếu kỳ đang không ngừng chỉ trỏ. Trước cửa công ty may mặc Mai Anh, Huy vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lưng anh đã ướt đẫm từ bao giờ.
9 - Ồ, anh rể. Trong bóng mờ đang bao phủ phòng giam, cái mùi hăng hắc mà Phúc cảm nhận được mỗi khi bước vào đây có vẻ như càng nặng nề hơn.
10 -Em muốn bắn anh?-Đứng yên! Nếu anh động đậy hoặc tiến lên thêm một bước nữa thì đừng trách. Hoài My bặm môi, khẩu súng ngắn trong tay chĩa thẳng vào người đàn ông trước mặt.
11 Đại tá Tuyên đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Hôm nay, ông có cảm giác vô cùng thoải mái vì đã trút đi được một gánh nặng. Thực ra ông đã muốn nhổ cái gai đó đi từ lâu lắm rồi.
12 - " Báo cáo, đối tượng đã đổi hướng. "- Tốt, nhớ giữ khoảng cách, tôi sẽ tới ngay. -Sao rồi? Phúc ngước mắt nhìn Huy hỏi:- Cậu nhóc nhà sếp có vẻ như đã đổi lịch trình rồi.
13 - Đừng khóc. . khụ. . Hùng nói, Hoài My lắng nghe. - Đừng cố sức nữa. . . em sẽ đưa anh vào bệnh viện. . . - Không. . không kịp. . đâu. .
14 -Kết thúc rồi sao? Huy nhìn xác đại tá Tuyên và Hùng đang được đưa đi, khẽ thở dài. - Ừ. Phúc khẽ gật đầu. -Sếp, mọi chuyện rốt cuộc là sao ? Huy hỏi với vẻ khó hiểu.