41 Tô Viện cười thầm trong lòng, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm. Sau đó, cô vuốt nhẹ cổ Lý Trình, nhìn Lý Mạnh Sơn nói: “Ba, Trình Trình cũng sắp lên cấp 2, con sợ sau này nó học tiếng Trung không tốt, vì thế con muốn cho nó về nước để học vài năm, ba thấy sao?”
Lý Mạnh Sơn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
42 Thiệu Ly cảm thấy có chút tiêu hóa không nổi, ngày hôm nay quả thật có quá nhiều “kinh hỉ”, cậu không biết Lý Hữu nghĩ gì mà lại làm vậy. Thành ra, hiện tại cậu đang ôm bụng suy tư.
43 Người vừa đến hô to: “Ly Ly. ”
Thiệu Ly không biết là bị sặc khói, hay là bị Lý Hữu vừa đột nhiên xuất hiện ở nhà cậu làm cho giật mình, che mũi ho mạnh hai cái, cầm thanh củi trong tay, nghiêng đầu đi.
44 Lý Hữu nói: “Cũng được. ”
Cơ trên lưng và bả vai hắn cứng ngắc.
Chà xong, Thiệu Ly nói: “Được rồi. ”
Lý Hữu xoay người, rất tự nhiên hôn nhẹ huyệt Thái Dương của cậu.
45 Lý Hữu không nặng không nhẹ cắn mặt cậu, nói: “Lá gan em rất lớn. ”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự cưng chiều đặc biệt. Sau đó, hắn bế Thiệu Ly dậy, đi về phía nhà tắm.
46 (cute chết được >-<) chương="" 46="" lý="" tường="" nghe="" xong="" vô="" cùng="" thoải="" mái,="" nó="" cười="" ranh="" mãnh="" nhìn="" lý="" hữu. ="" lý="" hữu="" dứt="" khoát="" không="" thèm="" nói="" gì.
47 Lý Tường hỏi: “Giải Châu Á hay là giải Châu Âu?”
Lý Hữu đáp: “Châu Âu. ”
Lý Tường hưng trí, nói: “Giải Châu Á năm nay chơi không có gì đặc sắc, con thích xem giải Châu Âu hơn.
48 Bữa cơm này không khác nhiều so với tưởng tượng của Thiệu Ly. Chị của Lý Hữu – Lý Tĩnh đối với cậu rất lịch sự, thậm chí quá khách sáo, rõ ràng là cố tình làm vậy.
49 Lý Hữu nhanh chóng lấy áo khoác trùm lên người cậu, kéo mũ che khuất mặt cậu. Xong xuôi hắn rất tự nhiên mà cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu, nói: “Như vậy là không ai nhận ra rồi.
50 Lúc này, đồng nghiệp Lữ Phong cũng trùng hợp đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhìn thấy chiếc xe của Lý Hữu đang đỗ trước cửa tiệm, liền kinh ngạc hỏi Trần Trạch: “Anh Trần, chiếc xe kia…?”
Trần Trạch nhìn về phía Lý Hữu một cái.
51 Thiệu Ly quay đầu sang. Cậu nhìn Lý Hữu, thoạt có chút buồn bực, cũng có chút khó chịu, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ.
Bây giờ cậu không biết nên nói cái gì nữa.
52 Trần Trạch nói: “Không có việc gì. Không phải cậu vẫn nói “Anh em như thể chân tay” sao? Tớ biết chúng ta không có khả năng, cả đời này làm anh em với nhau cũng rất tốt.
53 Thiệu Ly nghiêng đầu. Mặc dù cậu quen không thèm để ý mặt mũi nhưng lúc này tựa hồ cũng có chút gánh không được, không phải không xấu hổ. Cậu nói: “Ha ha, lần trước lừa các chú.
54 Không ngờ, Lý Mạnh Sơn lại có tư tưởng tiến bộ như vậy. Điều này làm cho Thiệu Ly trở tay không kịp.
Quả nhiên Lý lão gia tử không phải người bình thường.
55 Cuối cùng, Lý Hữu để Thiệu Ly bắn trong tay của hắn, rồi bật điều hòa. Sau đó, hắn nâng thắt lưng Thiệu Ly, đặt cậu em đã thức tỉnh hẳn nhắm ngay lối vào đã cực kỳ trơn kia.
56 Suy nghĩ đầu tiên của Thiệu Ly là: Chu Mạnh hình như biết quan hệ giữa cậu với Lý Hữu, nên có ý định gây sự. Phỏng chừng lúc này ở trong mắt đối phương, cậu chắc chắn đã trở thành phiên bản sống của “Hồ ly tinh”.
57 Hắn gối đầu lên đùi Thiệu Ly, xoa chân mày, nói: “Thật là mệt. ” Hắn lấy ánh mắt ý bảo Thiệu Ly cởi quần áo giúp mình.
Thiệu Ly vòng hai tay trước ngực, từ trên cao nghiêng đầu nhìn xuống hắn, ý tứ rất rõ ràng: có tay có chân thì tự mình cởi.
58 Thiệu Ly cười khanh khách, ôm bé vào ngực giống như ôm một con thú nhồi bông, giả vờ định cắn bé, xong mới cười với Lý Hữu ở đầu dây bên kia nói: “Con gái ghen tỵ kìa.
59 Thiệu Ly vặn lửa nhỏ xuống, hai tay vòng trước ngực, nhìn bé cười đến thực “đáng ghét”. Cậu nhéo mặt Thiệu Hiểu Tây nói: “Uầy, con gái lo lắng cho bố à?”
Thiệu Hiểu Tây trừng mắt nhìn cậu, giận dỗi nói: “Coi như con chưa nói gì hết.
60 Đã gần 9:30, trạm xe chỉ còn thưa thớt hai, ba người cầm ô đứng cố gắng đợi xe. Xe chạy đến, họ vội vàng giũ nước trên người lách lên, ngay cả thời gian dừng lại một chút cũng không có.