41
Đây là nơi nào? Khung cảnh thật huyền ảo, thật đẹp…
Cảm giác cũng thật quen thuộc…
Đột nhiên xung quanh biến thành một mảnh đen kịt, bỗng chốc khung cảnh xuất hiện vô số ngôi sao lập loè ánh sáng, ở trước mắt nhấp nháy rồi trôi đi, giống như những viên ngọc trai cứ di chuyển không có điểm dừng.
42
Đầu óc của Khải Nhạc có một lúc một hỗn loạn, cảnh vật xung quanh tựa hồ cũng xuất hiện một chút biến hóa, trở nên có chút vặn vẹo và mơ hồ hơn.
“Khải Hoành Tư đại nhân, hiện tại chúng ta đang ở trong mộng của ngài, tâm tình của ngài sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cảnh vật trong mơ, cho nên xin ngài hãy tỉnh táo lại, tôi sẽ trả lời tất cả thắc mắc của ngài.
43
“Có phải ngài rất bất ngờ tại sao tôi biết đúng không?”
Tác Baker tựa hồ lúc nào cũng có thể đoán được trong nội tâm Khải Nhạc suy nghĩ cái gì hay chuẩn bị nói cái gì.
44
Hai tháng sau, Thượng sông Nile.
Sông Nile là con sông cái của Ai Cập, nó đem trọn Ai Cập phân cách thành Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập, Thượng Ai Cập bắt đầu từ Á Tư kéo dài đến phía nam Cairo, khu vực này chủ yếu là đất cằn cỗi, chỉ có dọc theo hai bờ sông là đồng ruộng hẹp nhưng kéo dài; phía nam Sông Nile là vùng châu thổ, hay còn gọi là Hạ Ai Cập, địa hình giống như hình cây quạt đang bung mở, kéo dài đến Địa Trung Hải, là khu vực có đất đai phì nhiêu.
45
Rim: Oropesa Seth = Bội Tát Seth, trong bản gốc Khải Nhạc gọi Oropesa Seth là Bội mình thấy cách gọi này dễ thương nên không sửa nhé.
__________
Đột nhiên nhiệt độ thay đổi trở nên nóng hơn, thân thể giống như đang bị lửa đốt, lưng bị ôm sát vào người phía sau, Khải Nhạc muốn động thân tránh đi loại nhiệt độ khó chịu này thì phát hiện thân thể căn bản không cách nào chuyển động được, cậu có chút buồn bực, khuôn mặt Oropesa Seth ở trước mắt mỗi lúc một tiến gần.
46
Nếu như đổi lại là trước kia, bản thân cậu đối với lịch sử Ai Cập cổ là vô cùng si mê, có thể ngồi trên chiếc thuyền to này tham quan sông Nile, là điều mà Khải Nhạc tha thiết ước mơ nhất!
Ở thế kỷ hai mươi mốt, công nghệ chế tạo chiếc thuyền như thế này đã sớm thất truyền.
47
Rất hiển nhiên, lời nói giả dối của Khải Nhạc khiến cho Oropesa Seth, người điên cuồng yêu cậu lập tức bị áy náy và bối rối, mất đi tỉnh táo vốn có…
Oropesa Seth như thói quen cường ngạnh ôm Khải Nhạc, còn cậu thì lẳng lặng để mặc hắn tùy ý vuốt ve, chỉ là với cái loại thói quen này từ trước đến nay cậu đều cảm thấy hít thở không thông.
48
"Hả? Cái gì?"
Lần này đổi lại Khải Nhạc trở nên khó hiểu, chuyện này cùng những tên thợ săn có quan hệ gì?
"Em không phải vì chứng kiến những tên kia mà vui vẻ cười to sao?" Oropesa Seth rầu rĩ nói.
49
Nhìn nam nhân trước mắt xuất sắc chói mắt như thế Khải Nhạc không khỏi cảm khái, một nam tử xuất thần như thế, sao lại mê luyến mình như vậy? Niềm kiêu ngạo của hắn cùng với địa vị cao cao tại thượng như vậy, sao lại cho phép hắn yêu một người cũng là nam nhân như hắn? Có đôi khi cậu thật sự rất bội phục hắn, hắn có thể không hề bận tâm đến điều gì mà yêu một người, chẳng lẽ khi yêu thật sự không cần lý do sao?
Như vậy ai có thể nói cho cậu biết, đến cùng hắn là yêu cậu ở chỗ nào? Nếu như cậu không trốn đi thì có thể chạm tay đến tình yêu ở trước mắt không?
Nghĩ đến điều đó Khải Nhạc không tự giác có một chút co rút, loại cảm giác này…
Khải Nhạc khiếp sợ tột cùng, chẳng lẽ…
Sâu trong nội tâm của mình, là không muốn bỏ trốn?
Không! Không thể, Khải Nhạc hoảng hốt lập tức xóa tan ý nghĩ này, nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi, cậu không phải vẫn muốn trốn đi đấy sao? Tự do không phải là điều hiện tại cậu muốn nhất sao?
Đúng! Bỏ trốn, sống một cuộc sống bình thường mới phù hợp quan niệm sống của cậu, cậu không muốn sa đọa, bên cạnh đó cậu cũng không muốn trở thành người ở nơi này.
50
Nơi kia so bất kỳ địa phương nào bị đôi môi nóng bỏng ướt át chính là không kiêng kị gì mà liếm láp, làm cho dục vọng trong cậu dần dần dâng trào, hàm răng bén nhọn khẽ cắn làn da non mịn của cậu, đầu lưỡi linh hoạt bừa bãi trêu đùa dục vọng của cậu, phảng phất như muốn đem cậu hòa tan…
Khoái cảm bay thẳng đến đỉnh đầu cơ hồ đem toàn bộ lí trí Khải Nhạc thôn phệ.
51
Ba ngày sau, giữa trưa trên bờ Sông Nile.
Ngày 7 tháng 4 là ngày mà mỗi năm ở Ai Cập tổ chức lễ hiến sinh một lần, và hôm nay là ngày săn bắn đại điển ở Ai Cập, Oropesa Seth ra lệnh một tiếng cuộc thi săn bắn liền chính thức bắt đầu.
52
Bắt đầu từ sáng sớm, Khải Nhạc như có đang suy nghĩ gì đó nhìn chòng chọc lấy hắn, mặc dù bị chính người mình yêu nhìn như thế hẳn là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt của cậu vẫn nhìn hắn chăm chú, làm cho hắn cảm thấy có hơi hơi phức tạp, là một loại cảm giác vừa rất áp lực, rất buồn rầu, lại vừa rất ưu sầu, hơi vui sướng, lại như không có cảm giác gì…
“Tôi…”
Cùng Oropesa Seth bốn mắt nhìn nhau, Khải Nhạc nhịn không được run lên, nội tâm vùng vẫy hồi lâu, Khải Nhạc mới lẳng lặng mở miệng:
“Bội! Nếu như… Tôi là nói nếu như, có một ngày tôi thật sự rời xa anh, anh sẽ như thế nào?”
“Rời xa?”
Oropesa Seth lạnh lùng lặp lại, trừng mắt nhìn Khải Nhạc.
53
“Ưm…”
Khải Nhạc vất vả mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, ánh mặt trời chói mắt khiến cho cậu vô thức híp đôi mắt lại.
Muốn hoạt động thân thể muốn đột nhiên cảm nhận được một tia tê liệt, phát hiện khung xương toàn thân đau đớn giống như bị xe cán qua, còn cổ họng giống như đang bị lửa thiêu đốt, nóng đến không chịu nổi, làm cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nghiền nát…
Cậu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao toàn thân không thể nhúc nhích được? Khải Nhạc khẽ nhíu mày, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ.
54 Một người nổi giận sẽ như thế nào? Đại khái chính là bộ dạng hiện tại của Oropesa Seth! Khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, mỗi khối cơ thể tựa hồ đều giận đến co rút, trên cổ gân xanh nổi lên giống như sắp bạo liệt, ánh mắt khát máu chết người.
55
Trong mỗi câu mỗi chữ Oropesa Seth nói, kiên định mà rõ ràng tâm của hắn, Khải Nhạc bắt đầu cảm giác được trái tim băng giá một tấc một tấc mà toái lạc…
Có lẽ là cậu tự ti về thân thế của mình nên trong lòng cậu đã dựng lên một bức tường kiên cố, ở trong quá trình phát triển, sự thật tàn khốc làm cho cậu học được dùng sự lạnh lùng để trốn tránh và bảo vệ lấy mình, ngay cả cha mẹ cũng không cần cậu, cậu còn có thể chờ đợi đến ai yêu đây?
Cho nên, từ trước tới nay cậu luôn có thói quen cô độc, thói quen hai bàn tay trắng.
56
Nhìn Khải Nhạc chậm chạp không lên tiếng, Oropesa Seth kích động mà thúc giục:
“Khải! Em nói đi! Nói đi! Ta sẽ nghe! Ta thật sự sẽ tin tưởng!”
“Bội! Anh… Tại sao lại cố chấp như vậy? Anh biết rất rõ lời tôi nói ra nhất định là nói dối… Tôi bây giờ đã không muốn lại lừa gạt anh nữa, những việc tôi làm trước kia hết thảy đều có kế hoạch.
57 Oropesa Seth đi đến trước giường nhìn Khải Nhạc không có bất cứ động tĩnh gì, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc Khải Nhạc, đầu ngón tay tùy ý lướt qua những sợi tóc như tơ, như có suy nghĩ gì đó mà lặp đi lặp lại động tác này.
58
Phát giác được vết hằn đỏ ửng của cái tát lúc nãy trên mặt Khải Nhạc, tiếng cười phát ra càng lúc càng điên cuồng, một hồi hoảng hốt vụt qua trong lòng, Oropesa Seth không thể kiềm chế được mà quát:
“Em đến cùng là đang cười cái gì?”
“Ha ha… Khục… Ha ha…”
Khải Nhạc giống như không nghe được Oropesa Seth nói mà tiếp tục cười, tình trạng này làm cho người khác sởn hết cả gai ốc.
59
“Ưm. . aaa…”
Hơi thở nóng bỏng, mùi hương nam tính phiêu đãng trong phòng hoa lệ.
Mồ hôi nóng ướt như mưa thuận theo thân thể nam nhân lộn xộn chảy xuống, giữa hai chân chảy xuống hỗn tạp máu cùng chất lỏng đặc màu trắng, đan vào nhau tạo thành một mảnh xuân sắc dâm mị mê người.
60 Thời gian từng giọt từng giọt mà xói mòn, ý niệm trở thành một người điên cuồng mà tà ác dần dần hình thành trong nội tâm Oropesa Seth, đôi mắt như trì trệ, trong mắt đột nhiên có tia tinh quang lóe lên, tựa như một pho tượng bắt đầu có sự sống, từ trong ánh mắt của hắn thể hiện hắn tựa hồ lựa chọn trung thực với dục vọng của mình.