81
Cách nghĩ thật là ngu xuẩn! Nếu như mình là nữ nhân…, thì không cần phải quấn như thế một cái bự quyển vòng không phải sao? ( Đoạn này hong hiểu mấy nên để nguyên văn ^-^)
“Hửm? Em nói cái gì?”
Oropesa Seth ra vẻ trấn định khiêu mi nói, cho dù nước mắt Khải Nhạc đối với hắn có sức mạnh sát thương rất cao, nhưng hắn nhất định phải để Khải Nhạc buông bỏ điều cố kỵ, chỉ có thể rơi xuống đối với hắn là không bỏ.
82
“Tôi?”
Khải Nhạc sững sờ nói, giống như chưa kịp phản ứng, trừng lớn hai mắt với Oropesa Seth reo lên:
“Anh nói cái gì? Anh muốn kết hôn với… tôi?”
“Ha ha… Đúng vậy! Ta là muốn kết hôn với em, chẳng lẽ em không muốn sao?” Nhìn Khải Nhạc phản ứng kịch liệt như vậy thật đáng yêu, Oropesa Seth sủng nịnh mà vỗ nhẹ gương mặt của cậu, cười hỏi.
83
Ba ngày sau, bờ tây hạ lưu Sông Nile, Giza.
“Bội! Anh đưa tôi đến nơi này làm gì?”
Oropesa Seth ôm Khải Nhạc xuống xe ngựa, Khải Nhạc không thể chờ đợi được mở miệng hỏi, kỳ thật, trên đường đi cậu đã hỏi vô số lần câu hỏi như vậy, đều nhận được đáp án là ‘Đến nơi em sẽ biết’.
84
Oropesa Seth buồn cười nhìn Khải Nhạc có chút ngây thơ, cười thầm nói: “Khải! Nghe lời, em nhìn nhất định sẽ không hối hận. ”
“Không nhìn! Chính là không nhìn!”
Khải Nhạc kháng cự, Oropesa Seth nói cái gì cũng không mở to mắt, bộ dạng liều chết không theo, thật tình không biết cậu có biết hay không, những hành động động này ở trong mắt Oropesa Seth và làm nũng không có điểm gì khác nhau.
85
Bờ sông Nile Thượng Ai Cập, Aus thản mục đại điện.
Aus thản mục đại điện là điện đường chính tham cao nhất Thượng Ai Cập, tất cả hội nghị quan trọng và bí mật đều được tổ chức ở đây, người ở bên ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ là một đại điện so với bình thường còn bình thường hơn, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài căn bản không nhìn ra được cái gì, cho nên cũng không người nào biết cấu tạo bên trong, thật tình họ sẽ không biết đây là một công trình có kiến trúc vô cùng khéo léo, bởi vì ngoại trừ người lãnh đạo tối cao nhất Thượng Ai Cập ─ Mông Nạp Hughes thì không một ai biết cơ quan bí mật nằm chỗ nào, nó kiến tạo công tượng ở đại điện lạc thành sau này, tự nhiên cũng mất đi ý nghĩa tồn tại của bọn hắn.
86 Năm năm trước, khi Tác Baker đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, không thể phủ nhận, người tỉnh táo như hắn cũng phải ngẩn người, không phải bởi vì năng lực thần bí của y, mà là vì dung mạo tuyệt sắc của y khiến hắn phải giật mình, loại vẻ đẹp này dường như không thuộc về cái thế giới này.
87
Edit: Karroy_21091108
Yêu thật sự rất kì quái, rõ ràng nhìn không thấy, sờ cũng không được, vậy nhưng tại sao cũng không bỏ xuống được, đau khổ cứ dây dưa lấy y.
88
Edit: Karroy_21091108
Mông Nạp Hughes là một người có tâm cơ rất sâu, đối với biểu hiện của Tác Baker đương nhiên không có khả năng không biết.
89
Edit: Karroy_21091108
"Tác Baker, nếu như đúng như lời ngươi nói, để ta có được toàn bộ Ai Cập, nhất định sẽ khiến ngươi trở thành đại công thần vạn người phải kính ngưỡng!" Mông Nạp Hughes đường hoàng mà quét mắt liếc qua Tác Baker, dùng giọng điệu bố thí mà nói ra.
90
Hai ngày sau.
Mọi người đều biết, ngày mai chính là ngày đại hôn của Pharaoh Ai Cập Oropesa Seth, cả nước cao thấp khắp nơi đều dào dạt hào khí vui sướng, phố lớn ngõ nhỏ đều đã trở thành biển hoa, tất cả mọi người chỉ khi những ngày long trọng như thế này mới mặc đến những trang phục lộng lẫy, vận dụng các loại phương thức cầu nguyện cho Pharaoh và Thần Mặt Trăng, chờ đợi hôn nhân của bọn hắn có giống như truyền thuyết mang đến vận may và tường hòa cho Ai Cập cùng với người dân Ai Cập hay không.
91
“Có thật vậy không?”
Với Oropesa Seth một từ Khải nói thì không cách nào không thừa nhận, đôi mắt cậu nhìn thẳng lấy Oropesa Seth, muốn tìm ra điểm sơ hở nào đó.
92
Trên không trung tảng sáng sớm, một vì sao nhanh chóng rơi lạc…
Tại sao lại đến nơi này?
Cái này là cảnh kì quái mà cậu hay mơ… Không có bất kỳ thay đổi!
Vô số ánh sáng lập loè của những ngôi sao trong không gian đen kịt, yên tĩnh như vậy, cô đơn như vậy, lạnh như băng như vậy…
Đây đến cùng chính là cảnh trong mơ của mình và Tác Baker?
“Tác Baker! Tôi biết rõ anh đang ở đây, tại sao không ra đây?” Đã chờ đợi hồi lâu nhưng Khải Nhạc vẫn không thấy bất luận bóng người nào, nhìn quanh bốn phía, nhịn không được mà kêu lên.
93
Edit: Karroy_21091108
Lời nói của Khải Nhạc tạo cho Tác Baker rung động cực lớn, y cũng không vì mình có thể được khoan dung mà vui mừng.
94
Bội…
Chẳng lẽ sự hiện hữu của cậu sẽ mang đến nguy hiểm cho Bội sao?
“Tác Baker… Anh tại sao không nói tiếp đi?” Rất lâu không nghe được đáp án Khải Nhạc lên tiếng thúc giục, cảm giác đau lòng khiến cho cậu cơ hồ chống đở không nổi, kỳ thật, cậu rất hi vọng những điều này không phải là sự thật.
95 Hôm nay là ngày đại hôn của Pharaoh, cả nước trên dưới đều tràn ngập không khí tươi vui, nhưng bầu trời xanh thẳm hiện tại mây đen đã bắt đầu rậm rạp, còn xuất hiện sấm chớp.
96 Lời Tác Baker nói giống như sấm sét giữa trời quang kích thẳng vào lòng Oropesa Seth, hắn giật mình, mê mang, bi thống, yếu ớt, hoài nghi, từng thần sắc lướt qua khuôn mặt cương nghị của hắn, hắn là Pharaoh cao cao tại thượng được bao người ngưỡng mộ, xem ra đã ngồi năm năm ở vị trí đó chỉ trong giây lát lại trở nên xa không thể chạm tới như vậy.
97 Tác Baker muốn giãy tay ra, tròng mắt Mông Nạp Hughes lạnh như băng lập loè lấy tia khát máu, mà Oropesa Seth cầu khẩn tựa hồ càng nổi lên bản tính tàn bạo của hắ.
98 Hô hấp trở nên nặng nề, Oropesa Seth đột nhiên nôn ra một ngụm máu, trong mắt dường như chỉ thấy một màu đen như đang được bao phủ bởi áo choàng của Tác Baker, mạng sống tựa hồ đang cách hắn mỗi lúc một xa.
99
Vào lúc này có lẽ người còn giữ được bình tĩnh chỉ có Mông Nạp Hughes, hắn không cần nghĩ ngợi mà xông lên phía trước, bắt lấy hai vai Tác Baker, đưa y từ trên mặt đất kéo lên, hắn hoàn toàn không để ý máu đang chảy từ cổ tay y, hắn không kềm được mà lay động vai y, gầm nhẹ nói:
“Tại sao nươi lại cải lại mệnh lệnh của ta? Ngươi thả hắn đúng không? Rốt cuộc ngươi đã đưa hắn đi đâu?”
Tác Baker đờ đẫn tùy ý Mông Nạp Hughes phát tiết, không nói một lời, càng không chống cự.
100
Âm thanh này thật đáng ghét!
Ma quỷ sao?
Đúng! Bộ dạng y hiện tại chính xác là rất giống ma quỷ!
Đờ đẫn vén lên một đám tóc ngân bạch, đôi mắt Tác Baker lóe lên một cái, đập vào mắt chính là lần lượt từng khuôn mặt khủng hoảng mà vặn vẹo của từng người.