21
Vì tình huống đã thay đổi, nên mình đổi xưng hô một tẹo nhé:3
_______________________________________
Ngón tay Oropesa Seth thon dài bất tri bất giác xoa cái trán trơn bóng của Khải Nhạc, vén những sợi tóc lên, cảm giác thật mềm mại.
22
Lúc này hắn đã hiểu tại sao mình lại quan tâm người con trai này như thế, đó là bởi vì hắn đã bất tri bất giác đã yêu Khải Nhạc.
Cảm giác kì lạ này chính là yêu!
“Khải! Xin em tha thứ cho ta, vì giải độc cho em, vì an nguy của em, ta không thể không làm như vậy.
23
“Khải, thực xin lỗi!”
Đây là hắn lần đầu tiên trong đời hắn xin lỗi một người, Oropesa Seth thương tiếc xoa xoa khuôn mặt Khải Nhạc, lau đi nước mắt của cậu, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cậu.
24
Rất đau! Thật sự rất đau. . .
Tuyệt vọng cùng với thống khổ, phía trước không nhìn thấy một tia ánh sáng, không nghe được một tiếng động gì, tại sao chỉ có một mình cậu, một mình.
25 Đã qua thật lâu, lâu đến nỗi ngay cả bầu không khí trong phòng tựa hồ cũng muốn đông lại, trong lúc Oropesa Seth nhịn không được nữa định lên tiếng, thì Khải Nhạc ung dung mở miệng.
26
Vì cảm xúc phấn khởi nên Oropesa Seth tựa hồ không phát giác được vẻ mặt đang cứng ngắc của Khải Nhạc, hắn còn tưởng rằng Khải Nhạc chẳng qua là thẹn thùng, trong lòng càng thêm vui mừng “Khải! Ta không phải nói đùa, ta thật sự yêu em, mặc kệ em là nam nhân hay là nữ nhân ta đều yêu em, ta chưa từng trải qua loại cảm giác mãnh liệt như vậy, ta biết rõ cảm giác này chính là yêu!”
Xem ra trời cao không nghe được lời cầu nguyện của cậu rồi, bằng không thì tại sao chuyện này lại xảy ra với cậu cơ chứ? Khải Nhạc tự giễu mình, dù sao trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, sự tình đã xảy ra thì phải dũng cảm đối mặt, đây chính là nguyên tắc sống của cậu.
27 Oropesa Seth nắm nhẹ cằm Khải Nhạc, đem mặt của hắn tiến lại gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, nhìn thẳng lấy đôi mắt của cậu từng chữ từng chữ nói "Ta nói em yêu ta chính là yêu ta! Em hiện tại không thừa nhận.
28
Nửa tháng sau.
Tại sao cậu luôn phạm phải một sai lầm như vậy? Đã chịu qua nhiều lần giáo huấn, sao vẫn chưa chịu nghe lời? Oropesa Seth dù sao cũng là Pharaoh cao cao tại thượng, hắn có địa vị, quyền lợi cùng với tính cách tự đại, người khác căn bản không được phép cự tuyệt hắn? Hết lần này tới lần khác cậu còn muốn chọc giận hắn, cậu không nên khiến mình tự chuốc lấy đau khổ mới phải!
Khải Nhạc thật sự không hiểu nổi, Oropesa Seth là một nam nhân xuất chúng như vậy, tại sao cậu lại vừa ý hắn? Không chỉ đều là nam nhân như hắn, tướng mạo cũng chỉ có thể tính là trung bình.
29
"Khải Hoành Tư đại nhân còn điều gì sai bảo?" Tên lính bên cạnh cung kính hỏi, không một chút tức giận nào.
". . . " Khải Nhạc hơi bất ngờ nên dẫn đến bị đơ, không ngờ anh ta lại có thể chịu đựng được như vậy.
30
Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, khuôn mặt Oropesa Seth tràn đầy vui vẻ bước vào.
Trông thấy Khải Nhạc, nụ cười của hắn càng đậm hơn, không thể đợi thêm được đi nhanh về phía giường ngồi xuống.
31
“Ba~!”
“Ahh!”
Một tiếng roi chói tai cùng tiếng của tên lính đồng thời vang lên, phá vỡ không khí tịch mịch, Khải Nhạc co rút thân thể run nhè nhẹ.
32
Oropesa Seth nhu hòa sờ cằm Khải Nhạc, thâm tình đưa mắt nhìn cậu, thương tiếc mở miệng “Khải! Em biết không, ta chỉ muốn em yêu ta? Ta thật sự rất yêu em, ta cũng không biết tại sao lại yêu em nhiều như vậy, yêu đến cả trái tim đều đau đớn, ta không muốn bất kì kẻ nào tới gần em, có phải loại ý nghĩ này rất đáng sợ đúng không?!”
“Yêu?” Khải Nhạc sững sờ mà đáp.
33
Đôi môi nóng bỏng của Oropesa Seth tham lam cuốn lấy cánh môi mềm mại của Khải Nhạc, nụ hôn tràn ngập trìu mến cùng nhu tình.
Dùng kỹ thuật tinh xảo cạy mở đôi môi đang đóng chặt của Khải Nhạc, uy thế thần tốc không để cho cậu kháng cự, dùng hết khả năng ngấu nghiến bừa bãi trong khoang miệng, không ngừng cướp lấy mật dịch trong miệng cậu.
34 Đôi mắt thâm thúy của Oropesa Seth không buông tha bất kì một phản ứng nào cho dù nhỏ nhất của Khải Nhạc, hắn ôn nhu đưa vật nhỏ trước ngược cậu ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi vẽ mấy vòng, khiến Khải Nhạc run nhẹ, tay kia cũng không yên phận mà vuốt ve đầu ngược còn lại, đầu ngực Khải Nhạc bị bàn tay thô ráp đụng chạm nên có chút căng cứng lại.
35 “Khải! Nghe lời, đừng sợ, thả lỏng cơ thể, ta không muốn làm đau em. ” Âm thanh Oropesa Seth thấp thẩm khàn khàn, đôi mắt thâm thúy tràn ngập dục vọng nhìn khuôn mặt Khải Nhạc đang ửng đỏ, hận không thể lập tức chiếm hữu lấy cậu.
36 Khải Nhạc cố gắng trấn an bản thân, chậm rãi thích ứng, cậu cảm giác được hạ thân đau đớn đón nhận từng đợt xâm nhập của Oropesa Seth, chỗ giao hợp nóng như lửa đốt, cậu lấy hết tất cả sức lực để hô hấp, tất cả tri giác cùng với một chút lí trí cuối cùng đều bị loại ham muốn này vây lấy.
37 Trong tẩm cung hoa lệ tràn ngập không khí ám mụi, trên chiếc giường có hình song hổ bằng vàng, hai thân ảnh trần trụi ôm lấy nhau, một người cương nghị, một người thanh tú, tạo thành một bức họa nhu tình, thời gian như đang dừng lại thời điểm đẹp đẽ này.
38
Khải Nhạc để mặc cho Oropesa Seth cường ngạnh ôm lấy, hắn siết chặt cậu vào lồng ngực, khiến cho cậu vì có chút đau mà thanh tỉnh.
Đầu óc cậu trống rỗng, mắt hướng nhìn bức họa được vẽ tinh mỹ trên trần nhà, không cách nào hiểu được Oropesa Seth đang nghĩ cái gì.
39
Thật lâu.
Lâu đến nỗi cậu cảm giác mình sẽ bị Oropesa Seth ôm đến da thịt đều mất đi cảm giác.
“Khải! Ta có một vật cho em. ”
Oropesa Seth tựa hồ nghĩ cái gì đó, cuối cùng buông lỏng hai tay đang ôm Khải Nhạc ra, từ cái gối bên cạnh lấy ra một vật thể màu vàng, đưa tới trước mặt Khải Nhạc.
40 Oropesa Seth cảm thấy rất vui vẻ, nhịn không được lại xoa xoa khuôn mặt Khải Nhạc, nhưng lần này không cẩn thận khiến cho chiếc nhẫn Lluç chi nhãn chạm phải mặt Khải Nhạc.