41 “Đương nhiên, ta cũng ở trong này nhắc nhở một chút, các vị nương nương, nếu thừa dịp cơ hội lần này mang thai rồng và vân vân, không chỉ nói hoàng thượng sẽ đối với người sủng ái rất tốt, mà ngay cả thái hậu cũng muốn thiên vị các người vài phần, vị trí hậu cung đích thị là cao quý vô cùng, muốn bay lên đầu phượng cũng có thể a! ! Nha đầu lần nữa cầu chúc các vị nương nương trở về hậu cung !”Ngọc Nhi vẻ mặt cười xấu xa nhìn chúng phi tử lãnh cung, trong nội tâm lại âm thầm gõ bàn tính nhỏ tính toán, chậm rãi tiến hành trình tự lời nhắn nhủ của Hạ Như Thanh.
42 Kỳ Lạc Hi mở to mắt, trông thấy đúng là rất nhiều phi tử vứt bỏ ở lãnh cung đang tại tùy ý ở trên người của hắn di động, hắn kinh hãi một chút, sau đó liền bị thay thế bằng sự phẫn nộ.
43 Hạ Như Thanh vừa dứt lời, mặt Kỳ Lạc Hi lập tức đen, chỉ biết nàng xảo ngôn biện hộ việc thiện, đen đều có thể nói thành trắng, thậm chí nói thành trắng sau còn có thể lại chuyển biến làm đen.
44 Bạo quân, đi ra một chút, Bổn cung có chuyện nói với ngươi. . . . . ” Đột nhiên, Hạ Như Thanh ôn nhu như nước đối Kỳ Lạc Hi nói ra, khóe môi có chút nhếch lên, giương ra một đóa hoa vô cùng yêu kiều xinh đẹp.
45 Kỳ Lạc Hi nhìn ngói trên tẩm cung, đột nhiên một kế hiện ra chạy lên não, đã không thể phá cửa mà vào, như vậy trẫm liền từ phía trên tẩm cung đến đánh bất ngờ như thế nào?Kỳ Lạc Hi vừa nghĩ bên cạnh một bước đi, nhảy lên, tựa hồ sau đó nhanh như gió, nhẹ nhàng vững vàng đi tới phía trên tẩm cung, sợi tóc đen màu đỏ tung bay theo gió đêm phiêu đãng, đan xen tơ tằm, ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc.
46 Một tiếng bạt tai thanh thúy, nhẹ nhàng quanh quẩn tại trong tẩm cung. Kỳ Lạc Hi vẫn không nhúc nhích, hắn mặc kệ tiếp tục hôn hít lấy môi Hạ Như Thanh, nhưng lại gia tăng vài phần lực đạo, tay phải kéo chặt cái ót của Hạ Như Thanh.
47 “Chết tiệt!” Hạ Như Thanh không khỏi giận dữ mắng mỏ Kỳ Lạc Hi. Sau đó hai người cứ như vậy dây dưa quấn quýt đùa giỡn đến nửa đêm, cuối cùng Hạ Như Thanh mệt mỏi ngã vào trên giường rồng, miệng nàng hô hấp lấy không khí, Kỳ Lạc Hi cũng mệt mỏi ngã vào bên cạnh nàng, bất quá hiện tại nàng cũng không có khí lực mà quản đến Kỳ Lạc Hi.
48 Ngọc Nhi ở bên cạnh nghe Hạ Như Thanh nói, đột nhiên mắt dừng ở phía trên một cái cẩm bào màu vàng, chỉ thấy phía trên ống tay áo cẩm bào có một đôi Phượng Hoàng đều giương cánh, sợi tơ màu vàng kỳ diệu hoa văn vòng vèo, lập thể bỗng nhiên làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, nét thêu vô cùng tinh sảo, thật là làm cho người ta khen không dứt miệng.
49 Ngọc Nhi vì biết rõ tình huống, nàng vội vàng chạy vội đên hướng nơi các phi tử lãnh cung đứng, “Các ngươi như thế nào còn ở nơi này?” Ngọc Nhi lên tiếng hỏi, không chỉ là nói cho các phi tử nghe, cũng là nói cho những thị vệ kia nghe.
50 Chỉ chốc lát sau, chúng phi tử liền như sao vây quanh trăng vây quanh đi vào chỗ Kỳ Lạc Hi đang ở trong cung điện triệu kiến đại thần. Mà bọn họ lại đang ở chính giữa nghị sự, hiển nhiên còn không biết sắp sửa chuyện kế tiếp gì xảy ra.
51 “Không có chuyện sắc phong, bất quá là lời đồn thôi. Trẫm niệm tình ân tình ngày xưa của các ngươi, Ngọc phi ngươi ngay lập tức mau dẫn những phi tử này trở lại lãnh cung a.
52 Hạ Như Thanh bước chậm rãi tiến vào, một bộ cẩm bào hoa lệ màu vàng sáng bao vây lấy thân hình xinh đẹp của nàng, cổ áo có chút mở rộng, lộ ra da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh bị kim quan buộc lên, có vài sợi tóc phiêu trên đầu vai, một đôi mắt phượng lẳng lặng dừng mắt nhìn Kỳ Lạc Hi, ánh sáng làm nổi bật , ánh sáng trong đôi mắt đẹp tràn ngập các loại màu sắc, hai má ấm áp, ánh sáng trong vắt, hai mắt như sao, như trăng chiếu xuống sông lạnh.
53 Một tạ này, là thật tâm thực lòng , tuy nhiên các nàng biết rõ ý đồ của hoàng hậu này không tốt, nhưng là ân tình đem các nàng lôi ra khỏi vực sâu nhưng làm thế nào cũng gạt bỏ không xong, còn lần thiếu nợ này, chỉ sợ là khó có thể hoàn lại, sau này liền tận lực dâng lên một phần sức lực non nớt a.
54 Ngay tại lúc Hạ Như Thanh thu thập khí phi (phi tử bị bỏ) xong hồi cung, Ngọc nhi vừa vặn chính thức gặp mặt với tiểu vương gia tà mị. “Tiểu nha đầu, vừa rồi bổn vương gia giúp đỡ ngươi một phen, ngươi tính lấy cái gì mà đền bù tổn thất cho bổn vương gia đây?”Kỳ Lạc Ngân mang theo một chút cười khẽ, đường cong khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, một đôi mắt ngọc rũ xuống, loại lông mi dưới màu đen trải lên một tầng bóng mờ nhàn nhạt, một bộ cẩm bào màu tím, xinh đẹp như bức tranh, tóc dài màu đen bị đai ngọc buộc ở sau lưng.
55 Ngọc Nhi khẽ nâng chân ngọc, liền một cước như vậy mà hướng Kỳ Lạc Ngân đạp đi, nhưng mà cảm nhận trong chuyện này, chỉ sợ cũng chỉ có Kỳ Lạc Ngân tự mình biết.
56 Không nghĩ tới chuyện, Ngọc Nhi càng hô kịch liệt hơn, ngôn từ càng thêm khiến người ta quẫn bách. “Có ai không, phi lễ rồi, người mau tới a! Tiểu vương gia nổi thú tính phi lễ ấu nữ (trẻ con vị thành niên) rồi!” Ngọc Nhi lớn tiếng muốn xé rách cuống họng, tựa hồ sợ người khác nghe không được, hô một lúc, thanh âm kia kêu gọi vang vọng lên.
57 Nói Ngọc Nhi cùng Kỳ Lạc Ngân sau trận đầu báo cáo thắng lợi, Kỳ Lạc Ngân thật bất ngờ không có tìm tiểu nha đầu phiền toái kia, ngược lại là yên lặng ở trong hoàng cung đây, tuy nhiên có tính toán khác.
58 Bách Lý Lương thoáng run rẩy lấy tay kéo mành ngủ ra, theo quán tính nhắm hai con ngươi lại, không dám nhìn Hạ Như Thanh, rất sợ vị nữ tử trước mắt này lại là không có quần áo mà ngủ.
59 Hạ Như Thanh cong môi cười, gảy nhẹ lông mày đối với bên tai Bách Lý Lương mị hoặc nói nhỏ: “Tiểu Lương, ngươi còn muốn Bổn cung nằm trên giường bao lâu ?”Bách Lý Lương đỏ mặt lập tức quẫn bách, làm nổi lên hoa trâm trên búi tóc của hắn, càng kiều diễm ướt át, không nghĩ tới Bách Lý Lương giả làm con gái còn mang theo vài phần mùi vị phong tình khác.
60 Thời gian một ngày như nước rả rích mà qua, Bách Lý Lương cuối cùng đáp ứng điều kiện ở lại trong nội cung của Hạ Như Thanh, về phần quá trình sẽ không biết được rồi, dần dần thấy lễ phong hậu sắp xảy ra.