81 Ngọc Nhi nhắm chặc đôi mắt lại, lông mi dài nặng nề đóng lại hạ xuống nửa quầng thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt càng tái nhợt, cánh môi mỏng mím lại thật chặc, rất sợ bàn tay sẽ đánh xuống.
82 “Nương nương. . . . . . ” Ngọc Nhi nhìn Hạ Như Thanh từ từ đi vào, đơn giản chỉ cần đem nhưng lời vừa rồi muốn mắng Kỳ Lạc Ngân mà cho nhịn xuống. Nếu nương nương chậm một chút nữa thì tốt rồi, nàng sẽ đem cái tiểu vương gia kiêu ngạo này mắng ất mặt luôn.
83 “Hạ Như Thanh ——” một giọng nam thanh thúy vang vọng tại trong tẩm cung. “Tiểu Lương, ngươi đã trở lại? Trong hoàng cung hẳn nên xưng hô Bổn cung là Hoàng hậu nương nương mới đúng!” Hạ Như Thanh liếc miết Bách Lý Lương mới từ chỗ Tể tướng trở về, thay đổi nữ trang, toàn thân trang phục đều màu đen, tóc đen như mực bị ngọc quan buộc lên cao, lọn tóc mềm mại lưu lại ở cần cổ, đọng lại một mùi thơm ngát.
84 Hạ Như Thanh đột nhiên sắc bén mà thay đổi, trong mắt tràn đầy một loại nhu tình, “Thâm tình” nhìn Bách Lý Lương, phảng phất nói: Tiểu Lương, ngươi sẽ không để cho Bổn cung thất vọng a.
85 “Bổn cung không cùng ngươi náo loạn nữa, vẫn là tự Bổn cung làm thôi. . . . . . ” Hạ Như Thanh cười trộm xoay người sang chỗ khác, từ chính giữa cái tủ quần áo khác lấy ra mấy bộ của nam trang.
86 Đường phố rất yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua, mang đi cát bụi. Một hồi tiếng vó ngựa lẹp xẹp lẫn cùng tiếng bánh xe soi sáng, xích ngựa màu hồng giương uy bước đi vững vàng tiến về phía trước, cỗ kiệu vải ka-ki màu sắc thanh nhã cao quý, trên nóc thêu toàn hình vẽ may mắn, liều lĩnh phóng khoáng, không khí bỗng nhiên lộ ra vẻ tôn quý.
87 Lại là. . . . . . người đứng đầu hậu cung —— Hạ Như Thanh. Nàng làm sao có thể , chẳng lẽ là tới giám thị hắn? Kỳ Liên Quốc đối với hắn đã có hoài nghi sao?Tể tướng ngẩng đầu nhìn Hạ Như Thanh, thần sắc thật là lúng túng đến cực điểm, hắn đong đưa ống tay áo, sợ hãi mà giữ lễ tiết hướng Hạ Như Thanh nói: “Vi thần có mắt như mù, mong khâm sai đại nhân bớt giận.
88 Nhoáng một cái, thời gian đã đến buổi tối. Đêm khuya âm u lạnh như nước, thời gian đã khuya, nhưng có người lăn lộn khó ngủ. Trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng bước chân vội vàng luống cuống.
89 Chỉ thấy Tể tướng một mình, lén la lén lút ở trong đêm tối mà đi về phía trước, nương tựa theo nơi tín hiệu chỉ thị của Dạ Hàn Quốc, đi vào một chỗ kín, nơi ấy tương tự như kho hàng.
90 “Ngươi có tạo ra tư xuân. . . . . . ” Bách Lý Lương lại bị Hạ Như Thanh làm cho tức giận giậm chân, mặc kệ xanh đỏ đen trắng đối Hạ Như Thanh trả lời lại một cách mỉa mai.
91 Hạ Như Thanh câu dẫn khóe miệng ra, cười lạnh, nghĩ muốn hiểu rõ nàng? Vậy tới thử xem đi, là khi nàng yếu lòng sao?Bóng đêm bao phủ hai người, trong mắt bạc mới thả ra ánh sáng lạnh so với ánh trăng còn lạnh hơn, xem ra có người muốn gặp tai ương.
92 Đột nhiên có một trận huyên náo, từ bên ngoài xe truyền đến, đội ngũ cũng đều ngừng bước lại. “Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng. Nếu muốn đi qua đường này, lưu lại tiền mua đường.
93 Lời này vừa ra khỏi miệng, lập tức lôi ra một đám quần chúng, đạo tặc của núi trại này là gặp gỡ thích khách chuyên nghiệp, lại biết sát ra lửa như thế nào ?Vốn thầm nghĩ bắt Hạ Như Thanh đi, thuận tiện bọn sơn tặc mượn gió bẻ măng phát chút ít tài lộc, đột nhiên nửa đường gặp hắc y thích khách giết tới, rất là khó chịu, đánh cướp phải dùng tới nhân sĩ chuyên nghiệp sao?Đại gia hôm nay rất không vui, miệng sơn tặc tiểu đệ vỡ ra một câu: “Các huynh đệ, tiến lên!”Khí thế mãnh liệt, giống như sóng đập vách núi, mênh mông cuồn cuộn.
94 Hòn đá nhỏ nhanh chóng xuyên qua như con thoi trong bước chân của bọn họ, chính xác đánh trúng không sai vào bộ phận mắt cá chân của hắc y thích khách.
95 Nguyên lai Bách Lý Lương căn cứ vào dấu tay ám hiệu của Hạ Như Thanh, âm thầm đi theo những sơn tặc này mà đi vào căn cứ địa sơn trại của bọn họ. Chỉ thấy trong rặng núi xa xôi núi non chập chùng liền nhau, ẩn ẩn lộ ra một tòa kiến trúc, mặc dù không có khí phái xa hoa của hoàng cung, lại có một phong vị cuồng dã khác.
96 “Là ta. . . . . . ” Bách Lý Lương lập tức ngăn trở chưởng đánh lén của Hạ Như Thanh, nhanh chóng đóng cửa thật kỹ. Hắn thở dài một hơi, tránh những sơn tặc kia thật vất vả, hiện tại thiếu chút nữa lại bị cái nữ phúc hắc này đánh trúng, hắn rốt cuộc là thiếu nợ người nào?“Địa hình đều có quan sát rõ ràng không?” Hạ Như Thanh vội vàng thu hồi lệ chưởng, tiến lên hỏi thăm.
97 Đột nhiên, một tiếng đập cửa thanh thúy vọng tại trong gian phòng trang nhã. “Mời đến a. . . . . . ”Hạ Như Thanh thả chén sứ trà phẩm, hai tay rơi vào cái cầm tay của ghế, ngước mắt nhìn người tới.
98 “Ha ha, bổn công tử còn chưa cưới vợ. . . . . . ”Đối mặt với vấn đề này, Hạ Như Thanh ngượng ngùng cười cười, thật sự nàng là hoàng hậu, xác thực đã gả cho người, nhưng là nàng thật không có lấy lão bà, chỉ có điều là có hai người nam sủng mà thôi, đây không tính là lừa gạt thiếu nữ thanh thuần a.
99 “Mỹ nhân công tử, thời gian không còn sớm, tiệc tối cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta nhanh a. . . . . . ”Mộc Thuần Hi có chút khẩn cấp, nàng thuận thế kéo cùi chỏ của Hạ Như Thanh, như chim nhỏ nép vào người trên người Hạ Như Thanh.
100 Hạ Như Thanh lập tức nghiêng thân thể, nhanh chóng tránh né “Móng vuốt” không có hảo ý này, khẽ liếc mắt nhìn hắn, da thịt ngăm đen lộ ra vài phần bóng loáng, tứ chi cường tráng, nhưng đôi mắt lại thập phần khôn khéo.