21
“Cứ quyết định vậy đi!” Không quan tâm phản ánh chấn động của mọi người, Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát hạ quyết định.
“Tôi không---”
Hạ Băng Khuynh phản kháng yếu ớt, cô gấp gáp nhìn Hạ Vân Khuynh, hi vọng chị cô có thể lúc này đang dầu sôi lửa bỏng.
22
“Đó là gì?” Mộ Nguyệt Bạch chỉ bịch trên tay cô.
“Đây là bánh đậu đỏ, anh có muốn thử không?”
“Bánh đậu đỏ?” Mộ Nguyệt Bạch biểu hiện rất có hứng thú: “Cho anh ăn thử 1 miếng!”
Hạ Băng Khuynh lấy 1 miếng từ trong bịch đưa anh: “Đây---”
“Cảm ơn!” Mộ Nguyệt Bạch đưa tay nhận lấy.
23
Cô gái trên giường đá chăn đến dưới chân, trong lòng ôm con Baymax, ngủ rất say.
Mộ Nguyệt Sâm đi qua, kéo chăn lên trên người cô, ngồi bên giường.
24
Mộ Nguyệt Sâm lập tức mang biểu tình đầy sát khí muốn giết chết anh.
Ăn sáng xong, Hạ Băng Khuynh bỏ dao nĩa xuống tạm biệt Mộ Nguyệt Bạch: “Anh Nguyệt Bạch, em đi học đây.
25
“Không có đâu, Nguyệt Sâm sẽ không làm vậy. ” Hạ Vân Khuynh dùng tay đẩy đẩy bụng Mộ Cẩm Đình, kêu anh đừng nói nữa.
“Đi đây!”
Mộ Nguyệt Sâm mặt không biểu tình nói 2 chữ, đóng kính lại.
26
Hạ Băng Khuynh thật sự thích vòng tay này, nhưng sau đó, cô lại chìm trong nghi hoặc, đây là ai để ở đây?
Là tặng cô sao?
Lấy vòng tay nhìn nhìn 1 cái, lại nghĩ nghĩ.
27
Trời biết anh muốn bóp chết nha đầu ngốc này cỡ nào.
Hạ Băng Khuynh thấy anh tự nhiên tức giận cảm thấy bất ngờ, nghiêng đầu nhìn: “Vòng tay cũng không phải anh tặng, muốn xử lý sao là chuyện của tôi, không cần anh lo.
28 Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ: “Em và Băng Khuynh rất có duyên, tặng quà cho cô ấy là chuyện nhỏ, sợ cô ấy cảm thấy áp lực nên cố ý không nói, như bé dễ thương này hình như tính cách quá cứng đầu.
29 “Hiệu trưởng, em không nói phải nghỉ học, Mộ tiên sinh đó em không quen, anh ta không có quyền thay em xin nghỉ, thầy cứ coi là kẻ điên đây nói chuyện điên rồ với thầy đi.
30
Hạ Băng Khuynh không có tâm trạng quan tâm 2 tên đằng sau.
Thực ra, lúc nãy chỉ cần có 1 giây suy nghĩ, cô sẽ không có gan đó nữa.
Vì sau khi cô đá xong mới bắt đầu sợ hãi.
31
“Đủ xa chưa?” Giọng từ đỉnh đầu cô truyền đến.
“. . ” Tên đáng ghét!
Mộ Nguyệt Sâm ngẩng đầu, không nói chỉ trừng anh, không dùng lời kháng cự.
32
Hạ Băng Khuynh bất lực, rất không tự nguyện quay lại, anh chính là coi cô là đồ chơi, tùy anh chơi đùa, tùy anh ức hiếp.
“Đi thôi nha đầu. ” Tâm trạng Mộ Nguyệt Sâm không tệ đi về trước.
33
“Mộ Nguyệt Sâm và anh ấy là 2 thế giới khác nhau, 1 người dịu dàng, 1 người tâm lý có vấn đề, hoàn toàn không thể so sánh!”
“Vậy rốt cuộc ai đẹp hơn?” Tiêu Nhân chỉ quan tâm điều này.
34
“Chuyện gì?” Hạ Băng Khuynh bị anh chạm nhẹ, vô thức bị si mê.
“Giúp anh cạo râu!”
“Cạo râu?” Hạ Băng Khuynh bất ngờ, lại nói: “Nhưng em không biết!”
“Không sao, anh dạy em.
35
Tim cửa lớn tiếng khiến Hạ Băng Khuynh đang bận rộn với chuyện của Mộ Nguyệt Bạch hết hồn.
Mộ Nguyệt Bạch cũng quay người nhìn.
“Các người đang làm” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cảnh trước mặt khác cảnh anh tưởng tượng, dừng 1 chút, càng âm u nhíu mày: “Làm chuyện quỷ quái gì?”
Hạ Băng Khuynh phản ứng lại, không biết sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm khó coi đến đâu, cầu cứu anh: “Anh đến thật đúng lúc, nhanh qua giúp, em làm bậy rồi, khiến cằm của anh Nguyệt Bạch bị rầy rồi.
36 Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm vô tình, nhìn biểu cảm đau lòng của cô, ánh mắt càng lạnh: “Không cần biết cô thích vòng tay hay người tặng nó, kết cục đều chìm xuống hồ sâu, bị bùn cát chôn vùi.
37
Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng cười: “Có chút cảm, nhưng không sao, em uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ khỏi, cơ thể vẫn luôn cường tráng. ”
“Haha, anh lần đầu nghe con gái dùng từ cường tráng nói cơ thể mình.
38
Nhắm mắt lại, cô sợ Tiêu Nhân phát hiện, dùng tay chống lên mép bàn.
Lại ngồi 1 tí, bọn họ mới rời phòng học.
Trên đường đi đến lầu thực nghiệm.
39
5639.
“Ôi trời, soái ca!”
Tiêu Nhân ôm ngực, bệnh mê trai lại tái phát.
Hạ Băng Khuynh nhận ra anh, liền kéo áo Tiêu Nhân, thấp giọng nói: “Nhanh đừng quậy nữa, thầy ấy là giảng viên của chúng ta đó!”
“Giảng viên?” Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, búng tay 1 cái, hưng phấn la: “Tớ biết tớ biết, có phải là thầy Quý trong truyền thống ĐH S, đẹp trai đến nát không gian đúng không!”
Đẹp nát không gian/
So sánh kiểu quỷ gì thế!
Hạ Băng Khuynh nhìn thầy Quý đang tức giận, giữa mi tâm thể hiện sự không vui rõ ràng, trong lòng nghĩ lúc này thầy chắc có cái nhìn rất tiêu cực rồi.
40
Đến lượt Hạ Băng Khuynh rồi, cô đứng dậy, chân như đi trên mây đến trước thi thể.
Cô lại không sợ, sắc mặt không đổi, rất trấn định quan sát.
Chỉ là nhìn nhìn, thi thể trước mặt xoay vòng, xoay đến cô choáng mặt.