41
Tiêu Nhân bị ánh mắt của anh nhìn, xương cốt đều tê, mắt anh mang 1 mê lực không thể kháng cự.
Cô nghe lời anh, từ sofa đứng dậy: “Vậy được, tối em lại đến!”
Lưu luyến vẫy tay với anh, cô đeo cặp, rời khỏi phòng bệnh.
42
Hạ Băng Khuynh biết nói trong có thuốc cực độc thì hơi khoa trương, dù cho anh cực kỳ không thuận mắt cô, cũng không đến nỗi làm chết cô.
“Quên đi, ăn thì ăn, độc chết tốt hơn bị gớm chết.
43
“Cùng mỹ nữ nói chuyện có gì lạ, anh ta cũng là nam nhân!”
Cô không nghe ra ngữ khí của mình nhiễm vị chua.
Vì, đến cô cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác buồn phiền như vậy.
44
Đèn chỉnh tối rồi.
Mộ Nguyệt Sâm cởi áo khoác ra, thả lỏng cà vạt, tháo đồng hồ để bên tủ đầu giường, sau đó dựa lên ghế sofa gần giường, thả lỏng thân thể, nhắm 2 mắt.
45
Sao anh có thể như vậy!
Mặt cô đỏ đến sắp chảy ra máu, cố gắng di chuyển về trước!
Nhưng không quan tâm cô động thế nào, liều mạng di chuyển cơ thể thế nào, cự ly vẫn như cũ không cách xa.
46
Mà thần kinh nhiều lúc còn thô lỗ hơn thép của Tiêu Nhân không ý thức được, nhìn thấy Hạ Băng Khuynh tay cầm cháo lại không ăn, cô chạy qua để hoa quả xuống giường bệnh, lấy tô từ trong tay cô: “Có phải không muốn ăn? Tớ muốn chuối và nho ngon cho cậu, ăn 1 chút!”
Chuối! Nho!
Trước mắt Hạ Băng Khuynh đen lại.
47
“Đây là căn hộ riêng của tôi!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt trả lời.
Căn hộ của anh!
Tim Hạ Băng Khuynh nhảy điên cuồng: “Anh, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Bác sĩ nói cô cần yên tĩnh dưỡng thương 2 người, 2 ngày này cô cứ ở đây, bên trường tôi đã xin nghỉ cho em, chị dâu tôi cũng nói rồi.
48
Cái giường lớn màu đen khiến tinh thần cô chấn động.
Rất hiển nhiên, đây là giường anh.
“Cái đó--- tôi ngủ phòng khách cũng được!”
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu nhìn mặt cô, ánh mắt trêu đùa: “Ở đây chỉ có 1 phòng.
49
Hạ Băng Khuynh nín thở, mở to mắt, biểu cảm là không dám la anh nữa.
Sợ anh lại muốn hôn.
Môi anh gần vậy.
Thấy cô không quậy nữa, Mộ Nguyệt Sâm hài lòng cong môi, trực tiếp đứng dậy, kéo chăn đắp cho cô, từ xoa đầu cô, động tác rất tự nhiên dịu dàng: “Ngủ đi, giờ cơm tối kêu cô!”
Mắt Hạ Băng Khuynh cũng trừng đến mệt rồi, chớp 2 cái, thuận thế nhắm mắt.
50
Anh xăng tay áo, lộ ra bắp tay săn chắc, ngón tay thon dài, không phải kiểu đẹp mềm mại, mà mang vẻ nam tính gân rất rõ ràng.
Cổ áo tháo 2 nút trên, yết hầu xương quai xanh rất gợi cảm.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364