21 Khuynh Nhan đang cầm một mẩu than chì vừa cắm cúi vừa ngưng thần nhớ lại hình ảnh Chính Đức đế để vẽ chân dung hắn sao cho giống nhất. Đây là món quà thứ nhất nàng cất công chuẩn bị, món thứ hai là bánh kem sinh nhật, đợi đến hôm sinh thần của hắn nàng sẽ bắt tay vào làm.
22 “Tiểu thư, đây là món gì vậy, đẹp quá” Tiểu Mãn hai mắt tỏa sáng, thích thú hỏi.
Trên dưới Phong Lữ Cung ai nấy cũng đều tò mò, hiếu kỳ như Tiểu Mãn, cũng nhìn chăm chăm vào chiếc bánh sinh nhật trên bàn tròn.
23 Tiệc tàn, người tan. . .
"Hàn công tử xin dừng bước" Trịnh phi giọng nũng nịu gọi khẽ.
Hàn Khanh nhíu mày quay người lại, thấy một nữ nhân trâm cài lược vắt, quần áo mỹ lệ.
24 Người nào đó lười biếng, nằm dài trên nhuyễn tháp, hai mát bắt đầu có dấu hiệu lim dim.
“Tiểu thư, người vừa dậy chưa được một canh giờ đâu, hoàng thượng căn dặn nô tỳ không được cho tiểu thư ngủ nhiều” Tiểu Mãn dậm dậm chân, tiểu thư từ ngày mang thai, trước đã lười nay còn lười hơn, từ khi hoàng hậu nương nương miễn thỉnh an mỗi sáng, tiểu thư ngủ một giấc liền đến giờ Thìn.
25 Từ lúc hoàng thượng đến thăm hoàng hậu, hoàng hậu không đến Phong Lữ Cung mỗi ngày nữa. Hôm nay nàng đang ngồi trên nhuyễn tháp, một tay xoa xoa bụng đã có chút nhô lên, một tay cầm quyển sách lẩm bẩm đọc, nàng là đang phát triển trí tuệ cho cục cưng nhà mình từ trong bụng mẹ.
26
Người nào đó từ từ mở mắt, đầu nặng trĩu, miệng mấp máy: “Tiểu Mãn, ta đói” “Nàng tỉnh rồi” Một giọng nói từ tính vang lên, người nào đó từ từ ngồi dậy, tròn mắt nhìn chằm chằm người ngồi trên ghế, chỉ thấy một nam nhân khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tựa như trích tiên, tay cầm chiết phiến, toàn thân bạch y, cực kỳ xinh đẹp, lịch sự tao nhã, tóc đen như mực.
27
Buổi sáng, ánh nắng ban mai theo khung cửa sổ chiếu vào phòng, người nào đó nằm dài trên giường, nhắm mắt suy nghĩ làm cách nào để có thể thoát thân, nhớ đến ánh mắt tên áo trắng kia nhìn vào bụng nàng tràn đầy nghi ngờ cùng tàn nhẫn, nàng không tự chủ lông tơ lại dựng ngược lên.
28
Đêm hôm đó, Mộ Dung Bạch rảo bước đến phòng của Khuynh Nhan thì thấy Liễu Khuynh Nhan ngồi trước một bàn đầy mỹ vị, lại đang cầm một chiếc đũa chọt chọt vào cái chén rỗng không, cái miệng nhỏ nhắn hơi giương lên, vẻ mặt vô cùng sinh động.
29
Nàng ở đây, ta ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng, sau đó nàng đi về phía đông lát sau sẽ gặp đám người Hy Thiên quốc. " Mộ Dung Bạch thấp giọng nói. "Vết thương của ngươi.
30
Hôm nay Khuynh Nhan đến thăm Mộ Dung Bạch, vết thương của hắn đã ổn, hắn cũng sắp quay về Tây Lương. Đến viện của hắn, xa xa đã nghe tiếng sáo véo von, tiếp đó là hình ảnh một nam nhân bạch y, gương mặt tuấn lãng, khí chất sạch sẽ như không nhiễm bụi trần, tay đang cầm một cây sáo đưa lên môi vang lên những thanh âm như tiên nhạc, nếu không phải đã biết hắn, Khuynh Nhan sẽ tưởng rằng người trước mắt là tiên nhân.
31
Đêm đen, Vũ Văn Trác trở về phủ, hắn đi đến thư phòng, đứng trước một bức tranh sơn thủy hắn nhấc tay trái lên, in bàn tay lên bề mặt bức tranh rồi thi triển một đạo khí lực, lập tức bức tường kiên cố khẽ xoay, bên trong hiện ra một gian mật thất.
32
Ngự thư phòng, “Hoàng huynh, chuyện này thứ cho thần đệ không thể tuân theo” Vũ Văn Trác đen mặt, vô cùng không vui, dứt khoát cự tuyệt. “Tam đệ, đệ có thể suy nghĩ thêm một chút không?” “Đệ sẽ không thay đổi” Tam vương gia kiên định.
33
Người nào đó khẽ động hàng mi, cố gắng muốn mở mắt lên nhưng mi mắt mặt trĩu, nhớ lại nguyên nhân mình nằm đây liền nghĩ muốn nhấc tay lên sờ bụng, nhưng cũng vô lực.
34
Mùa thu năm đó, giữa đêm truyền đến tin Tĩnh phi lâm bồn, thái hậu bắt đầu ngồi trước bàn phật tụng kinh cầu bình an cho Khuynh Nhan và cháu nội, An phi và Lan tần thì lập tức trang điểm xinh đẹp vọt đến Phong Lữ Cung để có thể nhìn thấy hoàng thượng, suốt một đêm cung nữ ra ra vào vào, lần nào cũng mang ra một chậu nước đỏ tươi, mang theo mùi tanh đặc trưng của máu.
35
Vũ Văn Trác trời sinh đã tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chấp nhận chuyện hắn và hoàng huynh phải như mặt hàng trưng ra cho một nha đầu tùy ý lựa chọn.
36
Bên trong ngự thư phòng, Minh Thuần đế Vũ Văn Trác chăm chú xem tấu chương. Xem xong mặt rồng giận dữ, ném tấu chương xuống đất. Tiểu Thuận Tử, nhanh chóng dâng trà nhầm giúp vạn tuế gia hạ hỏa, không cần nhìn cũng biết nội dung tấu chương là gì.
Chương 27: Kế Hoạch Bỏ Trốn
Chương 28: Sâu Gạo Vùng Lên
Chương 29: Gặp Lại
Chương 30: Ngôi Vua Bị Ghét Bỏ
Chương 31: Lệ Tần Mang Thai
Chương 32: Chính Đức Đế Cũng Lạnh Mặt
Chương 33: Lựa Chọn
Chương 34: Kết
Chương 34-2: Ngoại Truyện : Vũ Văn Trác (1)
Chương 34-3: Ngoại Truyện (2)