1 Dẫn truyệnTrời ngả bóng hoàng hôn, mưa cuối cùng cũng trút xuống. Hạt mưa rơi qua khung cửa sổ đang hé mở, dưới sự khúc xạ của ánh đèn làm lóe lên màu trong suốt… nhưng chỉ nhấp nháy thoáng qua rồi lại vội rơi xuống đất; tiếp đó là một hạt nữa.
2 Chương 2Ba ngày sau, tiệm hoa Lạc Mỹ khai trương. Đó là một tiệm hoa nhỏ nhắn và vô cùng bình thường. Trên bức tường trắng tinh chỉ treo một vài lẵng hoa, dưới mặt đất ngoài những giàn hoa các loại cũng chỉ đặt thêm đôi ba chiếc giỏ nhỏ.
3 Chương 3Buổi tối ăn cơm xong, Lạc Mỹ phụ cha rửa chén đĩa trong nhà bếp. Quan Phong hỏi: "Cuối tuần này là sinh nhật của con, con muốn tổ chức thế nào?"Lạc Mỹ thừ người một lúc rồi bật cười: "Con suýt nữa thì quên khuấy mất.
4 Chương 4Một đời vất vả hy sinh, hoàng hôn mấy buổi riêng mình được chăng!Tà dương mang chút sắc vàng còn sót lại rải rác lọt qua song cửa, trong phòng bệnh, không gian yên tĩnh vô cùng, dường như tất cả đều ngưng đọng lại, ngay đến thanh âm giọt nước biển rơi trong bình cũng có thể nghe thấy.
5 Chương 5Sáng hôm sau, Lạc Mỹ xuống con phố Hòa Bình nổi tiếng, cắt đi mái tóc dài chấm vai của mình, đổi thành một kiểu tóc ngắn trang nhã. "Để tóc dài không đẹp hay sao?" Dung Hải Chính tỏ vẻ khó hiểu hỏi cô.
6 Chương 6Sáng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, cô thấy Dung Hải Chính sắc mặt mệt mỏi liền hỏi: "Sao vậy? Hôm qua ngủ không ngon à?""Mất ngủ, bệnh cũ thôi. " Anh hời hợt nói, cầm lấy thìa múc cháo, rồi như chợt nhớ ra điều gì, "Tôi đang muốn hỏi cô đây, bữa sáng ngày hôm qua cô ăn miễn cưỡng như vậy, chắc là không quen, sao cô lại không nói ra? Đây là nhà mình, không phải khách sạn, muốn ăn gì sao không nói cho nhà bếp?"Lạc Mỹ giật thót, trong lòng như có cảm xúc gì đó, mỉm cười bảo: "Tôi định nói nhưng lại quên khuấy đi mất, hơn nữa sáng nay lại được ăn cháo trắng.
7 Chương 7Xe êm ái chuyển bánh, cô lặng im nhìn ra cửa sổ, Ngôn Thiếu Lệ ngồi cạnh bên cũng trầm mặc không nói, sự yên tĩnh này khiến cho không khí trong xe có một sự ngượng ngùng kỳ lạ.
8 Chương 8Trải qua lễ giáng sinh bên nhau tại Saint Jean Cap Ferrat, bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi bờ biển ấy, rời khỏi ngôi biệt thự hệt như cảnh tiên kia.
9 Chương 9Cô tận nửa đêm mới về đến nhà, tài xế bước ra giúp cô đỗ xe, vừa nhìn thấy cô, anh ta bất giác giật mình: "Bà chủ, sắc mặt của bà rất kém, có phải thấy trong người không được khỏe hay chăng?"Cô uể oải lắc đầu, đi vào nhà.
10 Trời vừa hửng sáng, cô như một kẻ bừng tỉnh mộng, vịn lấy lan can gượng đứng lên. Tay chân cô đã sớm rét cóng, ngay cả bộ não cũng gần như tê liệt. Nhưng cô vẫn nhớ rõ, hôm nay còn có một trận ác chiến.