21 Vũ Thần là một xử nam thuần khiết ngây thơ, cho nên chỉ hi vọng đơn giản là sau khi có việc làm có thể kết hôn cùng một cô gái tốt, sinh một em bé mập mạp rồi sống cùng nhau cả đời.
22 Sau khi Phương Trạch xuất viện, Vũ Thần cũng không cùng anh suốt ngày dính lấy nhau, suốt một tuần sau đó gặp nhau cũng không nhiều. Bởi vì sau khi Phương Trạch xuất viện vội vàng xử lý chuyện công ty, giải quyết cục diện rối rắm mà Phương Sĩ Vĩ gây ra, cho nên anh gần như cố gắng lắm mới gặp mặt Vũ Thần được một lần.
23 Số liệu trên phiếu xét nghiệm đúng là quá bắt mắt, nhưng Vũ Thần xem xong lại lạnh lùng cười vài tiếng rồi nhét trở lại tay Vũ Phong.
“Ba, ba làm sao mà có phiếu xét nghiệm này? Dịch An đã sớm nói rằng kết quả kiểm tra không có vấn đề gì mà.
24 Sáng sớm Vũ thần thức dậy đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác tứ chi vô lực làm cậu phải thật khó khăn mới tới phòng vệ sinh rửa mặt được. Vũ Thần mơ hồ choáng váng đem bàn chải đánh răng bỏ vào trong miệng, dạ dày lại bắt đầu nôn nao, cảm giác buồn nôn trào lên yết hầu.
25 Phương Trạch phá vỡ sự im lặng quái dị giữa ba người, anh vẫn lạnh lùng nhìn Dịch An như trước, nói: “Phiền ngài đây buông tay. ” Phương Trạch không để ý tới ánh mắt của người ngoài, ôm Vũ Thần đi tới xe mình, căn bản là không có ý định buông Vũ Thần ra.
26 Phương Trạch cố gắng làm một người hoàn mỹ, cho nên cơm chiều tự nhiên cũng muốn hỏi qua ý kiến của Vũ Thần.
Vũ Thần không đưa ra ý kiến gì, có lẽ là do mang thai làm cậu không muốn ăn uống cái gì.
27 Dọc đường Vũ Thần đều nhìn ra ngoài cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Phương Trạch cũng không nhiều lời.
Phương Trạch ở trong một khu biệt thự vùng ngoại thành, cho nên đi gần một giờ mới tới nơi.
28 Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Phương Trạch, Vũ Thần có chút uể oải không vui, nhưng sau khi trải qua một trận tự ngược thì lại là muốn khơi thông tư tưởng, dường như không cần phải để ý nhiều như vậy, chẳng qua là có việc gấp chưa kịp thông báo cho cậu mà thôi, chuyện như vậy mà cũng tức giận thì không phải là mình quá mức hẹp hòi sao?
Vũ Thần suy nghĩ kỹ càng đều cảm thấy mình không có lý do gì mà ngày nào cũng giống như một oán phụ, không phải chỉ có hơn mười ngày chưa liên lạc thôi sao? Chẳng lẽ chỉ như vậy mà rời xa cậu sao? Còn không tới mức này a.
29 Mang theo sợ hãi cùng khó tin, Vũ Thần ngoan ngoãn làm kiểm tra. Xét nghiệm từ cái nhỏ nhất như cân nặng cho đến cái lớn nhất như xét nghiệm máu, đúng là toàn hạng nhất.
30 “Alô, Phương Trạch à!?” Vũ Thần run run mở miệng.
“Ừ, bảo bối, hôm nay anh luôn luôn chờ điện thoại của em. Đã trễ thế này mà chưa ngủ à?” Giọng nói Phương Trạch truyền vào tai cậu trước sau như một đều mê hoặc người ta, ngọt ngào như mật.
31 Ở trên xe, Phương Trạch cái gì cũng không hỏi, Vũ Thần cũng đành im lặng.
Xe chạy rất nhanh, nhà anh lại ở gần đó nên rất nhanh đã tới.
Phương Trạch trực tiếp mang Vũ Thần lên lầu, còn nói bác Vương có chuyện gì cũng không thể tới quấy rầy.
32 Hai người giúp việc phát hiện Vũ Thần đứng ở phía sau thì lập tức ngậm miệng lại. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, Vũ Thần lấy lại tinh thần, không lưu ý đến ánh mắt kỳ quái của người giúp việc, liền đi ra ngoài cửa.
33 Ngày hôm sau, hai người đều ngầm hiểu trong lòng nên không ai nói ra chuyện ngày hôm qua.
Vũ Thần đối với Phương Nham vẫn còn sợ hãi, sở dĩ không tọc mạch chuyện này là bởi vì cậu không tin những lời nói phiến diện của Phương Sĩ Vĩ, cho dù là sự thật thì cũng muốn tự Phương Trạch nói ra.
34 Phương Trạch hướng xe chạy thẳng tới nhà Vũ Thần, hai người cười cười nói nói, không khí coi như không tồi.
Nghe Phương Trạch hứa hẹn, Vũ Thần mới buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
35 Buổi sáng sau khi ra khỏi toilet, Vũ Thần uống ngay một ly nước lọc, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn không hề biến mất.
Hiện tại càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi, Vũ Thần không biết bản thân có thể đi làm được bao lâu, thật sự không cố gắng được mà muốn nghỉ ngơi, thân thể hiện tại dù sao cũng không phải của một người.
36 Vũ Thần nản lòng trở lại phòng bệnh, theo lý cậu không nên đem tình cảm vào công việc, nhưng tâm tình của cậu hiện tại không có biện pháp hồi phục.
Phương Trạch đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa, Vũ Thần cũng không biết, cậu rõ ràng khắc sâu việc mình bị lừa, hơn nữa đúng là bị lừa đi lừa lại nhiều lần.
37 Một ngày sau khi phẫu thuật, chất gây tê cũng sớm đã hết tác dụng, lúc Vũ Thần tỉnh ngủ hơi ngồi dậy trên giường, đau đớn từ miệng vết thương truyền đến, nhưng cậu nhìn thấy em bé nằm bên cạnh thì khóe miệng không khỏi cong lên.
38 Thân thể Vũ Thần hồi phục rất nhanh, sau nửa tháng thì cậu dọn khỏi nhà Dịch An.
Ngày Vũ Mao đầy trăm ngày, Dịch An tặng một đống lớn đồ dùng trẻ con, từ đồ chơi cho tới quần áo, điều này làm cho Vũ Thần càng thêm băn khoăn.
39 Một lần nữa Vũ Thần trở lại cương vị công tác, cố ý sửa sang lại hình tượng, đi cắt tóc ngắn, vốn định làm tăng thêm khí chất rắn rỏi của con người, nhưng toàn thân lại lộ ra cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, tướng mạo thoạt nhìn càng thêm trẻ trung, cởi bỏ hương vị nam sinh người đầy hơi sữa.
40 Trương Hân ngồi trong xe hoàn toàn không biết mình bị Vũ Thần gián tiếp lợi dụng, chỉ là mơ hồ cảm thấy người đàn ông kia vô cùng quen mắt, mãi sau mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đó là người bệnh mà cô và Vũ Thần chăm sóc ở bệnh viện lúc trước.