41 CHƯƠNG 36: CON ĐƯỜNG LỚN RẤT RIÊNG CỦA GIÓ Ba ngày trôi qua không có biến cố gì. Không một điều gì xảy ra. Người Cừu không đến. Tôi nấu nướng, ăn uống, đọc sách, và khi mặt trời lặn, tôi uống whisky rồi đi ngủ.
42 CHƯƠNG 37: NHỮNG ĐIỀU GƯƠNG PHẢN CHIẾU, NHỮNG ĐIỀU KHÔNG Vào buổi sáng ngày thứ mười, tôi quyết định quên đi mọi thứ. Tôi đã quên đi những gì nên quên.
43 CHƯƠNG 38: VÀ THẾ LÀ THỜI GIAN TRÔI ĐI Bóng tối rón rén bò qua tai tôi như dầu. Ai đó đang cố dùng một cây búa đồ sộ đập vỡ quả cầu trái đất đã bị đóng băng.
44 CHƯƠNG 39: NHỮNG KẺ SỐNG TRONG BÓNG TỐI “Được thôi,” tôi nói. “Tớ đến sớm một tiếng trước giờ hẹn,” Chuột nói như biết lỗi. “Không sao đâu. Cậu thấy đấy, tớ có đang làm gì đâu.
45 CHƯƠNG 40: CHUỘT, NGƯỜI LÊN DÂY ĐỒNG HỒ “Tớ treo cổ từ cái xà trong bếp. ” Chuột nói. “Người Cừu chôn tớ cạnh ga ra. Bản thân sự chết không đến nỗi đau đớn, nếu cậu lo lắng về những thứ như vậy.
46 CHƯƠNG 41: DÂY XANH VỚI DÂY ĐỎ; NHỮNG CON MÒNG BIỂN LẠNH CÓNG Sau khi Chuột biến mất, một cơn gió lạnh không chịu đựng nổi tràn khắp ngôi nhà. Tôi cố nôn nhưng không nôn ra được, chỉ có hơi thở hổn hển mùi hôi.
47 CHƯƠNG 42: THĂM LẠI KHÚC NGOẶT KHÔNG MAY Chim hót. Ánh nắng tràn qua khe cửa chớp đổ thành những đường sọc trên giường. Đồng hồ đeo tay của tôi trên sàn nhà chỉ 7:35.
48 CHƯƠNG 43: CUỘC HẸN LÚC MƯỜI HAI GIỜ Tôi đang đợi cậu,” người đàn ông mặc bộ lê đen nói. “Mặc dù mới chỉ được hai mươi phút. ” “Làm sao ông biết được.
49 PHẦN KẾT “Thế là hết thật rồi,” Giáo sư Cừu nói, “hết thật rồi” “Đã hoàn toàn chấm dứt. ” “Tôi chắc phải cảm ơn cậu quá. ” “Giờ thì tôi đã mất hầu như tất cả mọi thứ.