21 CHƯƠNG 24: MỘT CHƯƠNG CHO CÁ TRÍCH Lúc mười giờ sáng, cái ô tô lố bịch to như tàu ngầm ấy đợi tôi bên ngoài khu chung cư. Từ cửa sổ tầng ba nhà tôi, chiếc limousine trông giống như một cái máy cắt bánh quy bằng sắt lộn ngược hơn là một cái tàu ngầm.
22 Phần VI: Cuộc Săn Cừu Hoang, II - Chương 17: Câu Chuyện Lạ Kỳ Của Người Đàn Ông Lạ Mặt Tay thư ký mặc bộ lê đen lấy ghế rồi nhìn tôi không nói một lời.
23 Chương 18: Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Người Đàn Ông Lạ Mặt Tiếp Diễn “Chỉ mới ban nãy, tôi có ám chỉ đến sự tầm thường của cậu,” người đàn ông nói, “Điều này không hề có ý chỉ trích cậu chút nào.
24 “Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi thậm chí còn không biết là bản thân câu hỏi có nghĩa không nữa?”. “Một câu trả lời thông minh,” người đàn ông nói, gập những ngón tay trên lòng.
25 Chương 19: Lại Chuyện Chiếc Xe Limousine Và Người Lái Xe “C ậu quay trở lại văn phòng chứ? Hay đến một nơi nào khác?” người lái xe hỏi. Vẫn là người lái xe chở tôi tới đây, nhưng thái độ của bác ta giờ đây có vẻ dễ gần hơn một chút.
26 Chương 20: Cuối Hè, Đầu Thu Vào lúc chiếc xe limousine tới nơi, màu nhàn nhạt của buổi chạng vạng đã lan tỏa trên thành phố. Một làn gió nhẹ thổi giữa các tòa nhà báo hiệu sự kết thúc của mùa hè, làm váy của đám đàn bà con gái trên đường đi làm về kêu sột soạt.
27 PHẦN VII: CÔNG VỤ Ở KHÁCH SẠN CÁ HEO - CHƯƠNG 25: DỊCH CHUYỂN HOÀN THÀNH TẠI RẠP CHIẾU PHIM; ĐẾN KHÁCH SẠN CÁ HEO Trong cả chuyến bay, cô ngồi cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên dưới.
28 CHƯƠNG 26: GIÁO SƯ CỪU XUẤT HIỆN Chúng tôi thức dậy lúc tám giờ sáng hôm sau, mặc quần áo, đi xuống thang máy, ra quán cà phê gần đó ăn sáng. Không, khách sạn Cá Heo không có quán cà phê.
29 CHƯƠNG 27: GIÁO SƯ CỪU ĂN HẾT, KỂ HẾT Theo lời người con trai – chủ khách sạn Cá Heo, cuộc đời Giáo sư Cừu không hề hạnh phúc. “Cha tôi sinh năm 1905 tại Sendai, con trai cả của một gia đình địa chủ,” người con trai giải thích.
30 Giáo sư Cừu ngồi bên bàn, chỉ tay cho chúng tôi ngồi xuống trên giường. Chúng tôi tiến về đó, xoạc chân qua sách vở như thể vượt qua bãi mìn rồi ngồi xuống.
31 CHƯƠNG 28: TẠM BIỆT KHÁCH SẠN CÁ HEO Chúng tôi mất một ngày chuẩn bị cho chuyến đi. Chúng tôi mua đồ leo núi và thực phẩm gọn nhẹ tại một cửa hàng thể thao, mua áo len dày cộp dành cho ngư dân và tất len tại cửa hàng bách hóa.
32 PHẦN VIII: CUỘC SĂN CỪU HOANG, III - CHƯƠNG 29: SỰ RA ĐỜI, HƯNG THỊNH VÀ SUY VONG CỦA HUYỆN JUNITAKI Chúng tôi bắt đầu chuyến tàu sớm từ Sapporo đến Asahikawa.
33 CHƯƠNG 30: LẦN SUY VONG TIẾP THEO CỦA JUNITAKI VÀ LƯỢNG CỪU CỦA NÓ Chúng tôi bắt tàu chuyển tiếp tại Asahikawa và đi về hướng Bắc qua đèo Shiogari, chủ yếu đi chính con đường mà người thanh niên Ainu và mười tám người nông dân nghèo xơ xác đi một thế kỉ trước.
34 Đến đó hai người lao vào một cuộc tranh luận về độ mỏng của bức tường. “Chúng tôi sẽ đi tìm cái đắt tiền,” tôi nói. Không việc gì phải tiết kiệm. Còn đó chiếc phong bì, vẫn nhét đầy tiền.
35 CHƯƠNG 31: ĐÊM Ở JUNITAKI Việc dàn xếp với người trông nom trại cừu diễn ra suôn sẻ nhờ có tiền làm chất bôi trơn. Người trông nom trại cừu sẽ đón chúng tôi tại quán trọ vào tám giờ sáng, rồi lái xe đưa chúng tôi lên trại cừu trên núi.
36 CHƯƠNG 32: MỘT KHÚC NGOẶT KHÔNG MAY TRÊN ĐƯỜNG Buổi sớm mù sương và lành lạnh. Tôi thông cảm với những con cừu đó. Bơi qua thuốc tẩy trùng lạnh lẽo vào một ngày như thế này có thể thật là ác nghiệt.
37 Bầu trời bị đè nặng xuống bởi một màu xám ẩm ướt đồng nhất – những đám mây dường như hòa làm một, che phủ toàn bộ ánh sáng. Phía dưới, những mảng mây đen dày đặc bay qua ở khoảng cách hầu như có thể chạm tới được.
38 CHƯƠNG 33: NÀNG RỜI NÚI; CƠN ĐÓI HÀNH HẠ Đồng hồ điểm sáu tiếng và tôi thức dậy trên xô pha. Đèn đã tắt, căn phòng chìm trong bóng tối dày đặc. Mọi thứ, từ sâu trong bản thể tôi đến các đầu ngón tay tôi đều tê liệt.
39 CHƯƠNG 34: KHÁM PHÁ TRONG GA RA; NHỮNG Ý NGHĨ GIỮA ĐỒNG CỎ Những con chim thuộc một loài tôi chưa từng thấy trước đây bám chặt vào cây sồi đỏ trước cửa ra vào như đám đồ trang trí Giáng sinh, hót líu lo.
40 CHƯƠNG 35: NGƯỜI CỪU TỚI Lúc đồng hồ điểm hai tiếng, có một tiếng gõ cửa. Ban đầu là hai tiếng, tạm nghỉ sau hai hơi thở, rồi ba tiếng. Tôi phải mất một lúc mới nhận ra được đó là tiếng gõ cửa.