61 Càng yên tĩnh, Lê Diệp càng cảm thấy bức bối. Chỉ mới thế này đã khiến cô khó chịu, cô khó có thể tưởng tượng cuộc hôn nhân trong ba năm ròng sẽ trôi qua thế nào.
62 Ăn xong cơm trưa, Lê Diệp lại được Doãn Chính Đạc đưa ra khỏi phòng bệnh. Cô không che giấu sự chán ghét với anh, nhưng lại chẳng thể nào tránh anh được.
63 Đeo nhẫn, đối với anh thì như một thứ vũ khí hung ác, còn cô, thì như đeo một chiếc khóa sang quý, nặng nề. Lê Diệp mơ hồ thấy đau nhức cổ tay, nhưng anh vẫn chưa thôi, anh nhìn cô, “Lại đây, đưa cô đi tắm.
64 Hơi nước bốc mù mịt cả phòng tắm, xông lên khiến người bên trong không mở nổi mắt. Bị cơn thịnh nộ vây chiếm, người đàn ông siết chặt năm ngón tay, nhìn chằm chằm cô gái giữa làn sương mù, hung dữ ép hỏi, “Trả lời tôi, vết sẹo dưới bụng cô là thế nào?”Lê Diệp vô cùng hoảng hốt, cô cảm thấy hơi nước khiến hai tròng mắt cay xè, khóe miệng lại đột nhiên cong lên, tạo thành một nụ cười quỷ quái.
65 Dáng vẻ của cô khiến anh phải xả tức bằng một quyền thật mạnh, nhưng chỉ có thể đánh xuống gối. Doãn Chính Đạc vô cùng bực bội, anh thu tay lại, ngồi dậy, cảm giác tay tay dinh dính, vừa cúi đầu thì bất ngờ phát hiện ra tơ máu ở đầu ngón tay.
66 Lê Diệp nắm cái cốc, “Mình ở nước ngoài. ”Quan Khanh Khanh nắm tay cô, hai năm trước cô đột nhiên mất tích, cho dù không nói nguyên nhân thì cũng biết là đã xảy ra chuyện không tốt, thế nên không dám hỏi nhiều mà chỉ nói, “Về là tốt rồi, sau này chúng mình cùng làm việc…”Lê Diệp gật đầu.
67 Sáng sớm ngày hôm sau, ngồi trong xe, Doãn Chính Đạc cùng Khang Đức Văn đi họp. Thấy gương mặt anh có vẻ uể oải, Khang Đức Văn trêu ghẹo, “Cậu hai, tuy là tân hôn nhưng cũng phải tiết chế, đừng để mệt mỏi quá.
68 Bóng đêm phủ xuống, trong căn phòng ngủ tĩnh lặng là một màu đen kịt. Đột nhiên …“Hi Hi!” Kêu lên một tiếng, Lê Diệp ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi. Ôm bả vai run rẩy, cô nhìn chòng chọc vào không gian u tối, vẻ mặt đầy sợ hãi, đau đớn.
69 Từ khách sạn ra, Doãn Chính Đạc đi lấy xe, Lê Diệp thì ở lại. Anh nhìn cô, “Ở yên đây. ” Nói xong, anh quay đầu rời đi. Lê Diệp ngồi yên đó. Bóng đêm chốn đô thị thật đẹp, có điều, hôm nay nhìn lại, cái gì cũng thật tẻ nhạt.
70 Anh không định dừng lại, miết mạnh chân cô. Cô run lên, quả là phản ứng hoàn hảo. Đột nhiên anh lại không thấy tức giận nữa, cúi người nhìn cô, hai mắt ngập tràn ý cười.
71 Ra đến ban công, Doãn Chính Đạc mới nhận điện thoại. Là Trần Oanh gọi đến, giọng điệu có chút gấp gáp, “A Đạc, vừa rồi sức khỏe ông không tốt, bác sĩ đến nhà tiêm cho ông rồi.
72 Thay sim điện thoại xong, sự việc đã dịu xuống. Số điện thoại của đối phương không đăng ký sim, mua bừa rồi vứt luôn, mà lại chỉ gọi ột mình Lê Diệp, vì thế không có cách nào tra ra chút manh mối nào.
73 Buổi tối, mọi người về hết, chỉ còn lại mình Lê Diệp. Thật ra Doãn Chính Đạc rất yên tâm với cô, dù một người hoạt động không tiện như cô sao chăm sóc người khác được.
74 Từ phòng dữ liệu đi ra, cô đã thấy bên ngoài đang chuyện trò vô cùng rôm rả. “Công nhận là cô ta giỏi đi! Sau lưng có chỗ dựa chắc như thế, chẳng trách lần nào cũng nhận được dự án lớn.
75 Ngày hôm sau, Lê Diệp cùng Quan Khanh Khanh đến đài truyền hình. Vào phòng làm việc, mọi người lại đang bàn tán, “Con bé đấy lại đến à? Thị phi to thế mà vẫn không biết xấu hổ, còn đến ba hoa chích chòe trong chương trình ư?”“Nghe nói không ảnh hưởng gì cả, tâm trạng tốt là phải thôi.
76 Tin tức Doãn Chính Đạc vì bảo vệ minh tinh Diệp Cẩm Lan mà đã ra tay đánh phóng viên lại lên báo, lượng đọc rất cao, bình luận cũng nhiều, nhưng tất cả đều không biết sự thật bên trong.
77 Trong phòng ngủ. Người làm bưng canh vào, Doãn Chính Đạc đón lấy, múc một bát nhỏ rồi đưa cho cô gái đang dựa trong lòng mình. Trên cổ cô hằn mấy dấu tay xanh tím.
78 Xe càng chạy càng lệch về phía ngoại ô, Lê Diệp cũng không rõ mình đang đi đâu, nhìn những tòa cao ốc dần khuất sau tán rừng xanh um, cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
79 Ánh mắt đảo qua, cô bất ngờ phát hiện ra…Tấm bia đó có khắc tên, mà trên đó lại là tên của mình. Cô nhìn tấm bia, lại nhìn người đàn ông ở bên cạnh. Anh khoanh tay, nhìn về phương xa.
80 Ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc, rèm cửa sổ buông lơi, hương hoa lan tỏa khắp căn phòng. Người đàn ông vẫn đang say giấc, cánh tay vắt lên gối, bày ra đường nét rắn chắc.