41 Lê Diệp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng có thói quen cúi đầu nhìn người khác, vì anh sẽ không đứng ở vị trí thấp hơn ai bao giờ. Bóng đêm phủ xuống nặng nề, Hạ Tiểu Chước đã bị tạm giữ được gần một ngày.
42 Bệnh viện. Cởi trần nằm trên giường, Doãn Chính Đạc nâng cánh tay cho bác sĩ xử lý vết thương. Miệng vết thương phải khâu, giờ lại phải khâu lần nữa. Trông đám da thịt rúm ró thật khó coi, anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
43 Thấy anh không chịu nói chuyện điều kiện, Lê Diệp có chút nản lòng…Có phải hay không anh biết rõ, gieo thương tổn lên Tiểu Chước còn hơn gấp trăm gấp nghìn lần phủ tổn thương trên cô.
44 Sau khi y tá ra khỏi cửa, Lê Diệp phải đợi tiếp, vì Doãn Chính Đạc lại ngủ, như thể cô là không khí vậy. Chờ đến sốt ruột, cô kiềm chế ý định mở cửa rời đi tới mấy lần.
45 Khu nhà sang trọng của họ Doãn đã lên đèn sáng trưng. Trong phòng khách, Doãn Kính Lam đón con gái từ nhà mẹ chồng sang. Con bé mới ba tuổi, nhưng vô cùng hoạt bát đáng yêu, vừa vào nhà đã khiến cả đám người lớn cười toe toét.
46 Từ trong phòng đi ra, Doãn Chính Đạc rút hộp thuốc lá trong túi quần, nhìn cô gái ngồi trong xe. Đôi mắt anh nheo lại, thâm sâu, u tối. Lê Diệp nhìn anh, cơ thể bất chợt căng cứng lên.
47 Phòng ngủ. Đặt Lê Diệp ở cạnh giường, Doãn Chính Đạc quay đầu ra đóng cửa. Phòng ngủ của đàn ông đơn giản mà lại thực dụng, có điều, hai màu đen trắng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
48 Khang Đức Văn ôm cánh tay, trầm ngâm nói, “Lần trước cậu hai mất khống chế với Lê Diệp, con sợ là cậu ấy muốn kết hôn với cô ấy, có khi vì mục đích khác…”Lời nói còn chưa dứt, tất cả mọi người đều đã hiểu…Doãn Chính Đạc oán hận Lê Diệp, lần trước suýt chút nữa giết chết cô, giờ lại muốn kết hôn với cô, khó mà nói không phải vì ôm lòng trả thù.
49 Dưới nhà, Trần Oanh và vợ chồng Doãn Kính Lam đã có mặt, vừa thấy Doãn Chính Đạc xuất hiện, họ lập tức đứng dậy chặn đường. Trần Oanh nhìn con trai bế Lê Diệp liền cắn răng, “A Đạc, mẹ không ép con kết hôn nữa, con không quên được Sơ Vũ thì thôi, mẹ thà để con độc thân cả đời còn hơn.
50 Bị anh đưa xuyên qua đại sảnh, Lê Diệp cảm thấy lục phủ ngũ tạng bắt đầu cháy rụi…Xung quanh đều là những đôi vợ chồng gắn bó keo sơn, chỉ có cô và anh là một đôi thù địch oán hận, sự hoang đường khiến cô cảm thấy như một giấc mộng kéo dài.
51 Vừa đưa cô đến bên cửa sổ, ở ngoài đã vọng vào tiếng gõ cửa, Doãn Chính Đạc cất giọng lạnh lùng, “Lê Diệp! Cô làm gì mà lâu thế! Mau mở cửa ra!”Tay nắm cửa bị chặn bởi cán của cây lau nhà, bên ngoài không thể đẩy vào được.
52 Lê Diệp gào khàn giọng, “Anh đi đi! Mau đi đi!”Hạ Tùng Đào nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm. Anh không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại để lộ ra nỗi thất vọng đến cực hạn.
53 Dưới nhà. Sự xuất hiện của Trần Oanh và Doãn Kính Lam không quá bất ngờ. Doãn Chính Đạc ngồi xuống sô pha, nhìn hai người ở phía đối diện, nhấp một ngụm trà, “Có ngăn con cũng không được đâu, thủ tục làm xong rồi.
54 Chị giúp việc dọn dẹp xong liền lui ra ngoài, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Cắm cúi làm việc một lúc lâu, Doãn Chính Đạc ngẩng đầu nhìn. Lê Diệp vẫn đang ngủ, bên ngoài, mặt trời đã ngả về tây.
55 Từ trên xe xuống, Doãn Chính Đạc bế cô gái chạy nhanh vào cửa bệnh viện. Nhân viên y tế đã chờ sẵn vội vàng đẩy xe cáng tới, đặt cô gái nhẹ tênh lên trên.
56 Lúc Lê Diệp tỉnh lại, sắc trời đã đặc một màu đen. Cô hơi mơ màng, ánh mắt mãi vẫn chưa có tiêu điểm. Thím giúp việc trông cô, vừa thấy cô tỉnh lại liền vội vàng bước tới, gọi cô, “Phu nhân! Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!”Một tiếng phu nhân khiến cô không phân rõ được là đang gọi ai, Lê Diệp chớp mắt, nghi hoặc nhìn tình huống trước mắt.
57 “Ngây thơ…” Anh cười nhạt, “Cô chết rồi, tôi sẽ tiếp tục chơi với anh em họ Hạ. Cô cảm thấy, nhìn cô thua trong tay tôi hay nhìn Hạ Tùng Đào quỳ xuống cầu tôi tha thứ, tôi muốn xem cái nào hơn?”Hơi thở Lê Diệp trở nên dồn dập, cô phẫn nộ, cả người run rẩy.
58 Có lẽ do cơ thể thật sự suy nhược, cũng có lẽ do chính cô không muốn tỉnh, Lê Diệp ngủ chập chờn nguyên một ngày. Thỉnh thoảng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã lập tức buồn ngủ, không ăn gì, chỉ nhấp chút cháo loãng.
59 Đổ canh vào bát của cả hai người, Doãn Chính Đạc uống một ngụm, rong biển nấu với xương sườn, thanh thanh, ngòn ngọt. Anh dựa vào cái bàn nhỏ, vừa ăn canh vừa nói, “Làm loạn rồi, cũng tự tử rồi, giờ chúng ta bàn chính sự.
60 Suy nghĩ một hồi lâu, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh. Đọc hiểu sự dao động trong mắt cô, Doãn Chính Đạc lấy bút ra, ký vào phía bên phải hợp đồng, sau đó đưa cho Lê Diệp.