41
Edit: Subo
Toàn Cơ có chút co quắp, trong không gian nhỏ hẹp này, làm nàng dường như đang bị giam cầm. Cảm giác này, nàng thực sự không vui.
Bạc Hề Hành duỗi tay, giữ tay nàng lại.
42
Edit: Subo
Toàn Cơ không khỏi lắp bắp kinh hãi, ý hắn là…… A, trong lòng chua xót mà cười, nàng rốt cuộc đã mở miệng: “Hoàng thượng cho rằng nô tỳ có thể sao?”
Cho dù tính tình Tấn Huyền vương có hoang dâm, hắn cũng nên hiểu rõ, muốn một người bên cạnh Bạc Hề Hành, với hắn mà nói, có ý nghĩa gì.
43
Edit: Subo
Ngự giá đi được nửa đường, trên bầu trời mây che kín, mưa sắp kéo đến.
Toàn Cơ hoàn hồn, bàn tay trắng vén bức màn lên, trận mưa lớn này thình lình xảy ra, cảnh sắc trong tầm hai trượng đã mơ hồ không thấy rõ.
44
Edit: Subo
Ngự giá đã tới gần, Tấn Huyền vương nâng bước đi tới.
Đồng Dần nhấc mành lên, nghênh Bạc Hề Hành bước ra.
Tấn Huyền Vương động môi, muốn hành lễ, lại nhìn thấy Hoàng đế đứng bên cạnh người mình, một thân ảnh mảnh khảnh.
45
Edit: Subo
Toàn Cơ hiểu rõ, nếu là một hồi đánh cuộc, tiền đặt cược bọn họ đều hạ quá lớn.
Hiện giờ nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, cho dù cái gì, nàng đều không có khả năng xen mồm vào.
46
Edit: Subo
Toàn Cơ không ngờ hắn đột nhiên sẽ nói như vậy, mới muốn phủ nhận, lại thấy ánh mắt nam tử cũng chưa từng nhìn nàng, chỉ đi nhanh về phía trước.
47
Edit: Subo
Bà nói, sau này muốn huynh đệ bọn họ nâng đỡ nhau, muốn Tấn Huyền vương ghi nhớ bổn phận làm thần tử.
“Người ta thường nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
48
Edit: Subo
“Hoàng thượng!” Hàn Thanh nghe được tin chạy đến, Toàn Cơ cũng chỉ nghe tiếng mà chưa thấy người, có lẽ là cách quá xa, cũng có lẽ là do thời tiết này.
49
Edit: Subo
Lúc Sở Linh Tê và Toàn Cơ chạy tới nhìn thấy ngự giá bên này đã đi. Sở Linh Tê không kịp do dự, lập tức cúi người chạy như bay đến xe ngựa Tấn Huyền vương.
50
Edit: Subo
Vỗ nhẹ cái cổ, một trận ho khan mãnh liệt, nàng mới chậm rãi quay đầu lại. Nam tử bị thương giờ phút này đang nằm dựa trên sườn đệm mềm ở phía sau, miệng vết thương được Sở Linh Tê dùng sức chận lại.