241 Editor: Trâm TrầnTrước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Lạc Tích Tuyết là vẻ mặt cực kỳ lo lắng của Lãnh Khinh Cuồng. Mặt trời chậm rãi mọc lên, một luồng ánh sáng chậm rãi chiếu vào.
242 edit: Fannie93Cả đêm triền miên, bọn họ thiêu đốt lẫn nhau. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Chiêm Mỗ Tư đã rời đi rồi, anh để lại một tờ giấy cho cô, nói anh sẽ xử lý tốt chuyện đứa bé cùng với Tống Khuynh Vũ, muốn cô không phải lo lắng.
243 Edit: Fannie93“Đứa bé không giữ được”Bác sĩ trưởng gõ ra cửa phòng bệnh, đã đem Chiêm Mỗ Tư trở thành người thân của bệnh nhân, nói nhỏ giao phó. “Hiện tại thân thể của cô ấy rất yếu, chảy quá nhiều máu, mỗi ngày chúng tôi sẽ đúng giờ truyền máu cho cô ấy, chỉ là tâm tình phụ nữ sinh non rất dễ kích động, không thể chịu kích thích quá lớn”“Ừ”.
244 edit: Fannie93Không khí toàn trường rất yên lặng. Qua một thời gian, một thủ hạ của Chiêm Mỗ Tư mới run rẩy bẩm báo: “Tôi thấy một mình Lạc tiểu thư đi, lên xe Lãnh Khinh Cuồng”.
245 Edit: Tịnh Yên Một, hai, ba, bốn. . . Tống Khuynh Vũ lặng lẽ đếm ngược, chỉ chờ xuân dược có tác dụng trên người Chiêm Mỗ Tư, cô sẽ nhào tới. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng Chiêm Mỗ Tư bình yên vô sự ngồi ở trước mặt cô.
246 Mưa phùn tung bay, không khí nhàn nhạt, mưa rơi xuống da. Lạnh! !Lạc Tích Tuyết rời khỏi tòa biệt thự quen thuộc liền giống như người không tìm được phương hướng, con đường trước mặt tối sầm.
247 Editor: Trâm TrầnTrong phòng ấnh đèn mờ mờ, ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng dâng lên, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, rọi lên trên người của hai người đang hôn nhau.
248 Editor: Trâm TrầnVợ của hắn đang cùng người đàn ông khác, ở trên giường liều chết triền miên ——Chiêm Mỗ Tư quả thật không thể tin vào mắt hắn, máu trên mặt hắn dần rút đi, trái tim như bị người hung hăng đánh một trận, co rút đau đớn.
249 edit: Fannie93Trong lòng có cảm giác hít thở không thông, đau đớn khiến anh không thở được. “Không phải vậy! Anh không tin! Em lừa anh, Tích Tuyết không phải vậy, anh biết rõ em vẫn còn yêu anh, em đang lừa anh đúng không?” Hai mắt Chiêm Mỗ Tư đỏ lên, nắm chặt vai Lạc Tích Tuyết, dùng sức lay động.
250 edit: Fannie93Chiêm Mỗ Tư nheo lại tròng mắt, nhìn chăm chú vào Lạc Tích Tuyết, tròng mắt đen u ám như vực thảm có thể nhìn thấu linh hồn, trực tiếp chỗ sâu nhất trong lòng.
251 edit: Fannie93Mưa, giọt giọt tí tách rơi xuống, như màu xám, bao phủ cả thành phố. Lạc Tích Tuyết che dù, một mình đi trong mưa. Chiêm Mỗ Tư mờ mịt đi phía sau cô, nhưng không có áp sát quá gần, anh sợ nhích tới gần, cô liền biến mất không thấy.
252 Nhưng anh vì không muốn để cho Lạc Tích Tuyết lo lắng, vẫn kiên trì như cũ. Cho đến khi đi tới phòng, anh cũng không nhịn được ngã xuống mặt đất. "Chiêm Mỗ Tư?" Lạc Tích Tuyết kêu lên một tiếng, kịp chạm đến mặt anh, cơ thể anh nóng đến dọa người.
253 Máu tươi văng khắp nơi, tất cả mọi người đều kinh hãi, ngơ ngác nhìn hai người. Một giọt, một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống trên mặt Lạc Tích Tuyết, trên người, trên tóc, khiến bụng cô đau thắt, tâm như có ai chia năm xẻ bảy.
254 Editor: Trâm Trần"Cái gì? Không thấy Tích Tuyết?"Chiêm Mỗ Tư cực kỳ tức giận quát. Hắn mới từ trong phòng bệnh ra ngoài, nghe được mấy tên thủ hạ cùng Uy Mục bẩm báo.
255 Editor: Trâm TrầnMưa, chẳng biết từ lúc nào, đã nhẹ nhàng rơi xuống. Cơn mưa tháng sáu, xen lẫn những tia chớp, càng rơi xuống càng lớn. Người đi trên đường rối rít tránh né, về nhà, dọn quán, loạn thành một đoàn.
256 Edit: Fannie93Hai người hiển nhiên uống nhiều rượu, ánh mắt Lạc Thiên Uy say mê ly, không giảm phong độ, mê hoặc lòng người. Áo mở rộng ra ba nút cài, lộ ra xương quai xanh cùng yết hầu tuyết đẹp khiến tất cả phụ nữ thèm thuồng, mắt giống như bị rượu cồn xông qua, phát ra ánh sáng lười biếng, khóe miệng anh nâng lên nụ cười mê người tà ác, nhìn qua xa lạ lại cao ngạo, lực hút người trí mạng.
257 “Tích Tuyết, chúng ta đã đến, chuẩn bị thuyền ròi. ” Lãnh Khinh Cuồng xem cảnh biển cách đó không xa, hương về phía Lạc Tích Tuyết bụng bự nói. “Ừ. ” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trên trán có mồ hôi.
258 edit: Fannie93Trong ngực em bé là một vòng ngọc màu hồng chạm khắc tinh xảo, thân thể nhỏ đang co ro, ngũ quan xinh xắn rõ nét, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mê người đáng yêu, trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân.
259 Một buổi chiều cuối tuần, gió nhẹ thổi, nước nhẹ trôi, bầu trời trong xanh và sáng sủa. Lãnh Khinh Cuồng đưa Băng Băng đi chơi, tối hôm qua anh tốn thời gian suốt một đêm, rốt cuộc cũng thành công thuyết phục Lạc Tích Tuyết, chớ đưa bé đến trường học, bé còn quá nhỏ mà, nên giờ anh lại có nhiều cơ hội để ở bên cạnh Băng Băng.
260 Tại phi trường tư nhân lớnBầu trời xanh thăm thẳm, vạn dặm không có bóng mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp muôn nơi, mang đến một ánh sáng dễ chịu, khiến lòng người trở nên ấm áp.