281 Tịnh YênGió mát thổi nhè nhẹ, rèm cửa sổ khẽ tung bay, trong phòng ngủ to lớn, lẳng lặng nhìn trời đêm như xuyên qua cửa sổ sát đất. Lạc Tích Tuyết đứng trước cửa sổ, ngắm bầu trời đêm, ánh mắt hiện lên những tia phức tạp.
282 Editor: Trâm Trần"Em nói cái gì? Em muốn chia tay với tôi?"Lãnh Khinh Cuồng quả thật không thể tin những gì mình nghe được, hắn chỉ rời đi mấy ngày mà thôi, cô dĩ nhiên đã cùng Lạc Thiên Uy nối lại tình xưa rồi.
283 Editor: Trâm TrầnLúc này Lãnh Khinh Cuồng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất lý trí, căn bản không nghe lọt bất cứ lời nói nào của cô, chỉ muốn hoàn toàn đoạt lấy người con gái trước mặt này.
284 Edit: Fannie93“Lạc tiên sinh, Lãnh tiên sinh, xin tỉnh táo chút, nơi này là bệnh viện. ” Mấy y tá tới đây nhắc nhở. “Tôi đếm tới ba, người không liên quan cút ngay cho tôi! !”.
285 Edit: Fannie93Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường, yên tĩnh, nhẹ nhàng như thiên sứ mỹ lệ. Gió nhẹ thổi qua, thổi lên tấm rèm trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của cô lộ ra, như mỹ nhân ngư dưới nước khiến người ta động lòng.
286 Edit: Fannie93Biệt thự nhà họ Lạc. Lạc Tích Tuyết ngồi trên ghế salon xem tivi, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, sáng chói, tâm tình của cô cũng vui vẻ.
287 Lãnh Khinh Cuồng thuận thế ôm lấy cô, còn chưa kịp buông tay. Lại nghe một tiếng rống giận trầm thấp: "Các người đang làm gì thế?"Trong mắt Lạc Thiên Uy như kết hơi sương, anh đi tới, ngăn trước mặt của Lãnh Khinh Cuồng, đem Lạc Tích Tuyết kéo vào thân thể mình.
288 Trong thời khắc mành treo chuông , Lạc Thiên Uy quên mình xông ra, đưa tay kéo hai mẹ con cô vào lồng mình. Một nhà ba người cứ như vậy cùng nhau rơi xuống đất.
289 "Đinh ——"Một tiếng chuông bén nhọn vang lên, đem Lạc Tích Tuyết từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy đó là điện thoại của Trần Tiểu Mạt.
290 Lạc Thiên Uy mang theo Bùi Địch đi Pháp, để mẹ con Lạc Tích Tuyết ở lại trong nước, cố ý dặn dò Uy Mục cẩn thận chăm sóc họ. Mới tách ra một buổi tối, Lạc Tích Tuyết đã bắt đầu có chút nhớ nhung hắn.
291 Edit: Fannie93Sao sáng trên bầu trời đêm, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu sáng xuống mặt đất. Điền Điềm bưng một bát canh nóng hổi, đi tới cửa phòng Tiếu Vũ Trạch, cô gõ cửa, thấy bên trong có người trả lời, lúc này mới mở cửa vào.
292 Edit: Fannie93“Anh Vũ Trạch, anh Vũ Trạch” Lạc Tích Tuyết hướng bóng dáng kia vẫy tay, chạy nhanh tới. Mọi người nghe được tiếng la, tất cả kinh ngạc quay đầu lại, một người phụ nữ mặc váy trắng, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, đang đứng cách 10 mét kêu tên cục trưởng của bọn họ.
293 Edit: Fannie93Trên giường, hai mắt Lạc Tích Tuyết nhắm chặt lại, nhưng chân mày hơi nhíu lên, cho thấy sự lo lắng của cô. Sắc mặt cô tái nhợt, tay thon níu chặt lấy chăn, hình như cô ngủ rất lo sợ.
294 Thức ăn đầy bàn, thơm ngào ngạt , Lạc Tích Tuyết cách vài mét vẫn có thể ngửi thấy. Cô khoanh tay, đi tới cạnh bàn ăn, Tiếu Vũ Trạch giúp cô kéo ghế, đưa bát đũa đến cho cô.
295 Tiếu Vũ Trạch buông Tích Tuyết ra, thương tiếc nhìn cánh môi bị anh hôn trở nên căng mọng, dịu dàng vươn tay vuốt ve, đáy mắt có thêm tia áy náy nồng đậm.
296 Nghe vậy, Trì Nhược Huân tâm trung động, hoạn nạn mới có thể nhìn thấy chân tình, đáng tiếc, đã quá muộn! Cô cùng Uy Mục đã không có cơ hội nữa rồi!"Uy Mục, tôi không cần ý tốt của anh, tôi chính là đố kỵ, bởi vì Tôn chủ chỉ sủng ái một mình cô ta nên tôi hận ả! Yêu một người, nhưng không ai hiểu cho tình yêu đó, sẽ không ai biết được tôi đau như thế nào!" "Tôi hiểu! !" Uy Mục lập tức nghiêm túc nhìn cô, bình tĩnh nói"Em cho rằng, những năm này cũng chỉ có một mình em khổ sở thôi sao? Tôi —— yêu em, quan tâm em nhiều năm như vậy, em chưa từng phát hiện sao? Còn nữa, biết rất rõ ràng, lại làm bộ không thèm để ý, Nhược Huân, tôi cầu xin em hãy tỉnh lại đi, tôi ở chỗ này, tôi một mực chờ em! Vì em tôi có thể hy sinh tất cả!"Nói tới đây, Uy Mục kích động khuôn mặt anh tuấn đỏ dần lên, hắn lần này là quyết tâm vì cô mà hy sinh.
297 Một luồng ánh mặt trời chiếu ở trên bờ cát, ba bóng người đan vào chung một chỗ. "Điền Điềm, em trở về trước đi!" Tiếu Vũ Trạch không có ngờ tới, vị hôn thê lại đột nhiên tìm đến nơi này, hắn lo lắng bệnh tình của Lạc Tích Tuyết, lập tức kéo vị hôn thê ra nói.
298 Edit: Fannie93Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cổng vườn trẻ tư nhân, lúc này là lúc tan giờ học của các em. Người đàn ông biết con gái Lạc Tích Tuyết với Lạc Thiên Uy, học ở trường này.
299 Xe mịt mờ đi trong đêm tối, Lạc Tích Tuyết không thấy rõ phương hướng. Nhưng cô chắc chắn là đã sớm ra khỏi thành phố, đèn dọc theo đường càng ngày càng ít, cuối cùng đèn đường cũng biến thành mờ mờ không rõ.
300 “Bốp!”Lạc Tích Tuyết hưng hăng tát hắn, trong lồng ngực phập phòng sự tức giận. Cặp mắt Hàn Diệp Thần bốc lửa, hắn nhìn chằm chằm vào sắc mặt tức giận của cô, con mắt đen trầm xuống như vũ trụ, từng chữ từng câu hỏi: “Tôi cuối cùng hỏi em một lần nữa, em thật sự không muốn trở lại bên cạnh tôi?”“Không muốn!”.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50