21 Ầm một tiếng, cửa ở sau lưng bị hung hăng đóng sầm.
Tả Thiên sờ sờ cái mũi, khóe môi lại không nhịn được cong lên, cô thật sự rất dễ bị thẹn thùng.
22 Lúc này đây Tả Thiên không hề lòng mang thương tiếc, bàn tay chế trụ thắt lưng Khương Lai, một lần lại một lần đưa mình vào thiên địa cực lạc, Khương Lai là một học sinh nghe lời, cho dù bị dạy bày ra tư thế làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng, cũng chỉ cắn môi, yên lặng một mực làm theo, mãi cho đến tối muộn, Tả Thiên mới buông tha cho Khương Lai, cho phép cô mệt mỏi ngủ đi.
23 Ngòi nổ đã bùm bùm bùng cháy, ngọn lửa khét lẹt bùng lên.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Chương đang ngưng tụ sát khí, hung thần ác sát nhìn thẳng người to gan lớn mật dám nhổ râu hùm, ánh mắt hung ác kia như muốn cắt từng miếng thịt trên mặt anh ta ra.
24 Bên cạnh bàn thí nghiệm là một bồn rửa tay nho nhỏ, Tả Thiên vặn vòi nước, vô cùng nhiệt tình vùi đầu vào công việc được nhờ vả giữa chừng này.
Rốt cuộc Khương Lai cũng có thể chú tâm hết mình vào công việc, nhưng niềm vui ngắn chẳng tầy gang, cô mới bật máy chuẩn độ dung dịch một lúc, bên cạnh liền truyền đến những tiếng lách cách bộp bộp.
25 "Trời ơi, cậu ngốc thật đấy, anh ta chỉ nói không được nói, vậy cậu đừng nói, chỉ chú tâm mà làm là được rồi. " Kiều Sở biết phân lượng của người đàn ông này ở trong lòng của Khương Lai, cho nên cho dù nghe thấy vận may đắc ý muốn giơ chân từ trong miệng Khương Lai, cũng không nói mát cái gì mà "Đối phương không chịu trách nhiệm, đá anh ta đi, mình tìm cho cậu người ưu tú hơn ", mà đồng ý nghĩ kế sách cho Khương Lai.
26 Đầu Khương Lai đầu bắt đau đớn, cô cảm thấy mình đã bị buộc đến đường cùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, ngực khó chịu: "À, em nói sai rồi, kỳ thật hôm nay em mệt muốn chết, em không muốn.
27 Khương Lai lộ ra vẻ mặt hạnh phúc nhất trong thời gian gần đây, không mang theo một chút lo lắng nào mà tươi cười: "Thật tốt, vậy Tả Thiên anh đồng ý sống với em cả đời sao?”
Tả Thiên bị nụ cười làm lóa mắt, gật đầu theo bản năng.
28 Tỉnh lại sau khi thiếp đi một lúc, Khương Lai phát hiện mình đang thoải mái nằm trên giường, còn Tả Thiên đang chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
“Bỗng nhiên anh hiểu được cái gọi là nhìn cả đời cũng không chán.
29 Có một câu nói cho cùng, một người ngu xuẩn cũng không đáng sợ, đáng sợ là còn thiếu một dây thần kinh, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Tả Thiên cắt ngang lời cô, vuốt tóc cô: "Anh được em yêu thích sâu đậm như vậy, nguyện ý vì anh mà suy nghĩ thấu đáo, anh vinh hạnh còn không hết đấy.
30 Nhưng tục ngữ nói, nói tào lao *** tào lao *** đến, anh cũng chưa nói ra khỏi miệng, quang cảnh kia luôn quay vòng trong đầu anh, chuyện anh lo lắng đã xảy ra.