121 Cất bước, Chu Nhạ chạy bộ đến dưới một cây đại thụ, đặt Lạc Tiểu Y cả người cứng ngắc ở trên cỏ, thân hình cao lớn hoàn toàn ngăn trở ánh trăng, chậm rãi áp về hướng Lạc Tiểu Y.
122 Lam Hòa lấy trường bào, vừa phủ thêm vừa nói với Lê Duẫn ngoài cửa:”Đợi ta một lát. ”
Không biết tại sao, sau khi nghe hắn trả lời, trong lòng Lạc Tiểu Y đau khổ một trận.
123 Lam Hòa cau mày nhìn Lạc Tiểu Y chăm chú, hắn chưa từng thấy Lạc Tiểu Y như bây giờ: “Tiểu Nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải có người khi dễ ngươi không?”
“Ai khi dễ ngươi? Làm cho ngay cả lớp dịch dung ngươi cũng tẩy đi rồi? Tiểu Nhất, đừng sợ.
124 Người trung niên mở miệng trước tiến lên mấy bước, khom người nói: “Việc này thì được. ”
Lạc Tiểu Y gật gật đầu, đi thẳng tới cửa lớn. Nàng vừa đi vừa không ngừng nhìn xung quanh.
125 Tiểu Y giương cái miệng nhỏ nhắn, trừng đôi mắt to đen nhánh nhìn Lam Hòa, qua một lúc lâu sau nói: “Công tử gia, vì sao ngài vừa nghiến răng vừa nói những lời này vậy?”
Bộ dáng nàng vô cùng sợ hãi , cẩn thận liếc nhìn mặt Lam Hòa, sau khi lại không cẩn thận đi lòng vòng ở trên thân thể trần truồng của hắn, Lạc Tiểu Y cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt, một ý niệm trồi lên trong đầu: chẳng lẽ, công tử gia đang sử dụng mỹ nam kế với ta?
Miệng Lam Hòa giật giật, tiếng nghiến răng càng rõ ràng: “Phải vậy không? Ngươi không biết vì sao ta cắn răng à? Lạc Tiểu Nhất, ngươi có lời gì, tốt nhất hiện tại nên chủ động nói với bản công tử, nói cách khác, tối hôm nay ngươi chuẩn bị hầu ngủ cho bản công tử đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y, vọt một cái lại trở nên nóng bỏng.
126 Tiểu Y rùng mình, âm thầm kêu thảm thiết: thảm, đánh giá sai công phu của công tử gia rồi, thật đúng là thảm.
Lam Hòa lôi nàng đánh thật mạnh lên ngực mình, lấy cằm đẩy tóc của nàng, tay trái dao động trên mặt của nàng, nỉ non nói: “Tiểu Nhất, ngươi gọi là Tiểu Y phải không?”
Lạc Tiểu Y đang xoay chuyển tròng mắt liên tục gật đầu, cười nịnh nói: “Đúng vậy a, công tử gia thật thông minh cái thế, không ai sánh bằng, tiểu nhân thật ra tên là Tiểu Y.
127 Lam Hòa nhìn thấy biểu tình của Lạc Tiểu Y, cúi đầu, ngậm lấy miệng nhỏ của nàng, tiếng thì thào biến mất trong miệng: “Thì ra, Tiểu Y cũng rất vui a?”
Hơi thở nam tính của hắn, phun vào trong miệng Lạc Tiểu Y, vấn vương gắn bó, khiến trái tìm nàng lại bắt đầu thẳng thắn nhảy nhót.
128 Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, nàng kinh ngạc nhìn gương mặt cười hì hì của Lam Hòa. Nhìn một lát , nàng quyết đoán xoay đầu, liếc mắt xem thường, thì thào nói: “Cư nhiên dùng biện pháp ngốc như vậy đến chọc ghẹo Tiểu Y.
129 Lam Hòa đứng thẳng tắp, trường bào màu lục theo gió từ cửa sổ thổi tới, thỉnh thoảng bay lên, trên gương mặt cực kỳ tuấn tú kia, mang theo nụ cười thản nhiên thờ ơ.
130 Lam Hòa cười rất nhẹ nhàng, nhưng cặp mắt kia, vẫn mơ hồ nhìn nàng chăm chú, Tiểu Y mừng rỡ trong lòng: thật tốt quá, hôm nay thật đúng là náo nhiệt a.
131 Lam Hòa nhìn thấy biểu tình tức giận mà không dám nói của Lạc Tiểu Y, liền vui sướng trong lòng. Nắm tay Lạc Tiểu Y nói: “Đi thôi, đi xem náo nhiệt đi!”
Hai người một trước một sau đi ra ngoài sân, sau khi ra khỏi thôn trang, Lạc Tiểu Y không ngừng quay đầu nhìn quanh, rốt cục nhịn không được hỏi: “Chưởng quầy, những hộ vệ của ngài đâu? Tại sao không có ai bảo vệ ngài vậy?”
Lam Hòa nắm bàn tay nhỏ của nàng thật chặt, khẽ cười nói: “Còn gọi chưởng quầy sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Tiểu Y đỏ lên, nũng nịu cúi đầu, kéo dài giọng kêu lên: “Phu quân?”
Lam Hòa cười ha ha, vô cùng hứng thú cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y , vui vẻ nói: “Không sai, kêu như vậy mới đúng.
132 Nghe thấy sắp gặp Chu Nhạ. Không biết tại sao, đầu Lạc Tiểu trống rỗng, nàng xuyên qua hàng mi dài quan sát Lam Hòa, lại thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, liền vội vàng cúi đầu xuống.
133 “Kỳ quái, tiểu tử này mà là Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân cái gì? Bộ dạng của hắn mà làm tướng quân được sao?”
Tiếng nói nhỏ thắc mắc của Lạc Tiểu Y rơi vào tai Lam Hòa, hai mắt Lam Hòa gắt gao di dộng trong đám quan phủ, miệng đáp: “Tiểu tử này vừa có bản lãnh, vừa có gia thế.
134 Thập Nhị chăm chú nhìn Lạc Tiểu Y, biểu tình trên mặt hắn không ngừng biến hóa, từ không dám tin, dần dần biến thành mê mang.
Khi tất cả mọi người như si như ngốc, Chu Nhạ ngồi giữa mọi người, sắc mặt khó coi nhất, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Lam Hòa.
135 Lưu Viêm vừa ra khỏi cửa lớn trang viên, phía sau chính là Kim Ngô Vệ thiếu chút nữa đã nổi khùng lúc nãy, y hơi khó chịu thấp giọng hỏi: “Đại nhân, việc này biết tính sao bây giờ?”
Trên gương mặt thanh tú của Lưu Viêm không có chút biểu tình nào: ” Tình hình hiện tại rất bất ổn, tiểu cô nương kia chỉ lung tung như vậy, chỉ sợ hiện tại đã truyền tới tai nội vệ.
136 Thấy Lạc Tiểu Y vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực mình, Lam Hòa cởi bỏ đai lưng thật mạnh, vươn tay sờ soạng vào trong áo lót của nàng, thì thào nói: “Hình như dân gian có một biện pháp, gọi là xung hỉ, rất có lợi cho bệnh nhân.
137 Hai tay Lam Hòa căng thẳng, ôm Lạc Tiểu Y nhỏ nhắn vào trong ngực, nói thêm, chỉ trong chốc lát, Lạc Tiểu Y đã thở hào hển.
Dần dần, hai mắt Lạc Tiểu Y chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ.
138 “Rầm” thân mình kềnh càng của Lý đầu bếp sau khi lắc lư mấy cái, rốt cuộc cũng không chịu nổi ngã lăn ra đất. Lam Hòa vội vàng tiến lên, đỡ Lý đầu bếp.
139 Mọi người mang thanh niên kia đi, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh. Lạc Tiểu Y chờ chung quanh im lặng mới tiến đến khe cửa nhòm trộm, phát hiện bên ngoài căn phòng này, mỗi ngã rẽ đều có một hộ vệ túc trực.
140 Đột nhiên bị Lam Hòa nói một câu vạch trần thân phận, tám người cũng giật mình cả kinh. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y đã bị người kẹp nàng giơ lên trước ngực, để nàng đối mặt với Lam Hòa, lớn tiếng quát: “Lam Hòa, ngươi thật là thần thông quảng đại, Người trong lòng của ngươi đang ở đây ngươi cũng không sợ sao?” Vừa nói, hắn vừa xoạt xoạt vài cái, giải huyệt câm cho Lạc Tiểu Y.