141 Không ngờ lại nhìn thấy Chu Nhạ ở đây, không biết tại sao, trái tim Lạc Tiểu Y lại đập rộn lên. Nàng vừa bối rối bất an, vừa cực kỳ chột dạ.
Lập tức, nàng cúi đầu xuống, giả bộ không thấy gì, phóng vào trong sân.
142 Lạc Tiểu Y há miệng, Chu Nhạ vươn tay ra, lập tức chế ngự huyệt câm của nàng, Tiểu Y oán hận trừng mắt nhìn Chu Nhạ, miệng ưm ưm không nói được gì.
Mới ưm vài tiếng, Lạc Tiểu Y lập tức phát hiện một sự thật từ gương mặt lạnh như băng của Chu Nhạ: đối phó với người này, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
143 Tiểu Y ở bên cạnh nghe thấy Chu Nhạ xưa nay lạnh lùng băng giá, lại cứ thế mà vẽ ra cuộc sống an nhàn hạnh phúc với nàng sau này. Từ trong lời nói của hắn có thể cảm nhận được sự vui mừng vô hạn, nên Lạc Tiểu Y không nỡ cắt ngang nó.
144 Sở dĩ Chu Nhạ rời đi trước khi đại hội võ lâm cử hành, nguyên nhân chủ yếu là vì Lam Hòa.
Hai người ra khỏi cửa thành, chậm rãi chạy về hướng Hàng Châu.
145 Chỉ chốc lát sau, thuyền đã lại gần bờ, Lạc Tiểu Y cũng ngồi vào xe ngựa một lần nữa.
Lạc Tiểu Y rầu rĩ ngồi trong xe ngựa, tay bưng má, đôi mắt luôn chuyển động giờ khắc này cũng ngân ngấn nước, bộ dạng thiếu chút nữa thì nước mắt lưng tròng.
146 Nhanh chóng chạy tới trước cửa lớn tửu lâu. Xe ngựa của đám người Lạc Tiểu Y trông như xe nhà nông nên y phục cũng nhẹ nhàng giản tiện.
Chu Nhạ bước lên bậc thềm đá xanh, quay đầu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tiểu Y.
147 Tiếng nói vừa rơi xuống, một trận gió ùa vào phòng, trong nháy mắt, bốn người giang hồ kẻ béo người gầy, xuất hiện ở trong hành lang.
Mà người mới mở miệng, là một thiếu phụ áo tím tươi đẹp.
148 Lam Hòa nhìn về phía cô gái họ Lăng, ôn hòa nói: “Nàng ra ngoài trước đi. ”
Dứt lời, hắn hướng về phía bốn người kia, hai tay ôm quyền nói: “Lam Hòa ra mắt bốn vị tiền bối.
149 Thấy sắp đấu võ, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên reo lên: “Thật ồn ào, mấy người đánh đi, Tiểu Y đi chơi một lát. ” Dứt lời dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng nghênh ngang đi ra ngoài.
150 Tiểu Y thở dài, thấp giọng nói: “Công tử gia, hai ngày này Tiểu Y vẫn luôn suy nghĩ. “ Vẻ mặt nàng đau khổ, ngũ quan nhíu lại, giọng nói rất u buồn: “Nhưng càng nghĩ càng không rõ.
151 Có Chu Nhạ ngồi bên cạnh, trong đầu trong lòng Lạc Tiểu Y đều tràn ngập tâm tư, nàng không chú ý tới, người nàng nhung nhớ đang đứng ngoài sân.
Cuộn mình thành một cục nho nhỏ, Lạc Tiểu Y cũng không ngờ mình lại thiếp đi rất nhanh.