41 Đem câu mỗi ngày đều nói này làm lí do thoái thác, bả vai Lạc Tiểu Y nghiêng một cái, cước bộ xê dịch, tránh bàn tay của Lưu Thập Nhị. Sau đó hắn hấp tấp vừa kêu vừa hướng nội viện chạy tới: “Thập Nhị công tử đến, rượu và thức ăn như cũ!”
Lạc Tiểu Y đưa lưng về phía Lưu Thập Nhị, lòng bàn chân trơn như bôi mỡ nhanh chóng biến mất ở bên trong cửa viện.
42 Lạc Tiểu Y sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Chu công tử thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, không khỏi nhíu mày, tay chợt lóe, một đĩnh bạc lóng lánh bóng nhoáng xuất hiện ở trước mắt Lạc Tiểu Y.
43 Hai mắt Lạc Tiểu Y nháy mắt trừng tròn xoe, hắn từ trên xuống dưới, từ phải sang trái xem xét Chu công tử thật lâu, xác định hắn không hề nói giỡn, vội vàng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tươi cười hì hì nói: ” Công tử là đại nhân vật a.
44 Thấy Lam Hòa hai mắt nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, Lạc Tiểu Y lộ ra tám cái răng sáng bóng, hướng Lam Hòa cười hắc hắc. Cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh, không một chút do dự liền buông lỏng tay ra.
45 A?
Ánh mắt Lạc Tiểu Y quay tròn vừa chuyển, lập tức trong lòng vui vẻ đi chậm theo phía sau nàng. ***, con quỷ nhỏ này hẳn muốn hỏi ta một ít chuyện xưa của chưởng quầy đây mà.
46 Vừa mắngthầm Lam Hòa trong lòng, Lạc Tiểu Y vừa ra sức di động hai chân bủn rủn vô lực. nghiêng ngả lảo đảo phóng xuống dưới lầu.
Khi hắn rốt cuộc bình an chạy về nội viện thì Lạc Tiểu Y lập tức loay hoay ra ra vào vào.
47 Lê tiên tử kiều diễm cười tà mị, lắc mông, chậm rãi đến gần Lam Hòa. Không biết tại sao, nàng vừa đi hai bước, trước ngực liền bắt đầu rung động mãnh liệt, hơn nữa, hai nửa bộ ngực sữa tuyết trắng kia, có xu thế càng ngày càng lộ ra.
48 A?
Trong ánh mắt trừng lớn của Lạc Tiểu Y, thân ảnh Lam Hòa nhoáng lên một cái, chỉ đảo mắt, thân ảnh màu trắng bạc kia liền biến mất.
Lúc này, tiếng bước chân đã đến gần lông mày ( ý chỉ việc gấp rút, cấp bách).
49 Khóe miệng Lam Hòa khẽ giật giật vài cái, hắn nhắm mắt lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào. Lạc Tiểu Y ở trên vạt áo của hắn lau nước mắt nước mũi, tiếp tục vừa khóc vừa kể lể không ngừng.
50 Lam Hòa tao nhã tiêu sái đến trước mặt bốn nàng, lúc Lạc Tiểu Y nhìn chăm chú, khẩn trương cùng chờ mong, hắn lại hai tay ôm quyền cười nói: “Bốn vị tiên tử, Lam mỗ hữu lễ.
51 “Ông ——”
Thanh âm rút kiếm bỗng nhiên vang lên bên tai. Hắn vội vàng quay đầu nhìn, lập tức thấy hoa mắt, lấy tay dụi dụi, một hồi lâu Lạc Tiểu Y mới nhìn rõ, Chu công tử không biết từ khi nào đã rút thanh trường kiếm hàn quang dày đặc ra, vươn bàn tay thon dài, không thèm để ý mơn trớn lên trên thân kiếm.
52 Lúc này trong hành lang tiếng người nói qua lại ồn ào, nhìn thấy ba nữ tử đến, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.
Bất quá người dân Lạc Dương đã sớm quen, ở ngã tư đường mỹ nhân chỗ nào cũng có, bởi vậy mọi người cũng chỉ tò mò đánh giá vài lần, không ai chú ý quá mức.
53 Biểu tình Lê tiên tử cũng rất kỳ lạ, khi dải lụa kia xuất hiện, liền theo phản xạ sờ sờ trong lòng, sau đó, hai mắt cảnh giác nguy hiểm nhìn quét mọi nơi.
54 Cô gái mặt tròn ở bên cạnh cười lạnh nói: “Tam tỷ, ngươi nói ra việc này có sử dụng đầu óc hay không vậy ? Ngươi xem tình hình bên ngoài một chút đi!”
Nữ tử cao gầy ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không khỏi đại biến.
55 Lạc Tiểu Y vừa nước mắt tuôn tuôn dọn bàn, vừa oán hận nhìn chằm chằm hướng rời đi của Chu công tử, nhưng vẫn tròng mắt vẫn không quên quay tròn loạn chuyển không ngừng.
56 Hạnh phúc a! Làm một tiểu nhị thật sự là quá hạnh phúc. Lạc Tiểu Y ngâm nga hạnh phúc trong lòng, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Mặc kệ hắn là hạnh phúc hay là không hạnh phúc, vừa đến giờ dần, sẽ bị Lý đầu bếp kêu dậy.
57 Lam Hòa lẳng lặng nhìn Lạc Tiểu Y, hắn cứ nhìn nhìn như vậy, lẳng lặng nhìn, lập tức, một chuỗi mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt lưng áo Lạc Tiểu Y.
Bỗng nhiên, Lam Hòa nhếch miệng cười, thản nhiên mở miệng: ” Hai người đàn bà kia ư?” Lạc Tiểu Y nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức buông lỏng, nụ cười như đóa hoa tươi nở rộ.
58 Trên gương mặt tuấn nhã của Lam Hòa lộ ra một nụ cười hiền lành yếu ớt , cười không ngừng đến khi thấy người Lạc Tiểu Y run như mắc bệnh sốt rét, hắn mới quay đầu nhìn Nguyệt nhi cô nương nói: “Nguyệt nhi cô nương, mắt tiểu nhị này bị bệnh, không tiện dẫn cô nương lên phố, có lẽ nên tìm đại phu xem bệnh mới được!”
A?
Ai nha nha !
Hắn bán đứng ta! Bán đứng trắng trợn a!
Chưởng quầy quả nhiên là tiểu nhân, không đúng! Ta mới là tiểu nhân! Lam Hòa, hắn bất quá cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi, hắn cứ tự nhiên mà gài bẫy ta như thế.
59 Một trận tiếng bước chân vang lên, thân ảnh thon dài tuấn lãng của Lam Hòa xuất hiện ở cửa cầu thang. Ngay lúc đám nhân viên trong hành lang nhìn gương mặt hoa đào của hắn đến ngẩn người thì cặp mắt xếch hoa đào của hắn chuyển động, nhìn đến một góc trong đạisảnh, liền dừng lại.
60 “Ta muốn thấy ngươi xấu hổ. ” Lạc Tiểu Y thốt ra những lời này.
Da mặt Chu công tử đông dày ba thước, chưa từng nghĩ qua là Lạc Tiểu Y sẽ nói như thế.