21 Tiểu Bạch làm ra cái đường quanh co chắc là thừa hơi không có việc gì làm nên mới nghĩ ra trò giải sầu, nếu muốn tác hợp toàn bộ nữ nhân giang hồ, hẳn là hắn có tư cách làm nguyệt lão.
22 a cầm một khối điểm tâm đưa nàng: “ ăn đi, chỉ cần ngươi không sợ ta bỏ độc”Tiểu cô nương thuần khiết cười: “ không sợ” đem điểm tâm nhét vào miệng, cô nương, thật là đơn thuần.
23 Vân nhi, ngươi không có việc gì?”Ta lắc đầu:” không có việc gì”Cố Mộng Tình bị đại khối băng đánh, tự nhiên không cam tâm, hướng hắn hỏi: “ ngươi là ai?”Thủy Vũ Mị đã sớm phát hiện ra nói: “ tỷ phu của ta”“Mục Hàn” hai từ toát ra lạnh lẽo đến cùng cực.
24 Lôi điên đại ca biến mất nửa ngày không biết từ góc nào tới đây “thuộc hạ bảo hộ phu nhân thất bại, thỉnh giáo chủ trách phạt” đi tìm chết, hiện tại nói chậm.
25 Cuối cùng, 4 người chúng ta cũng đến một thành nhỏ, lập tức tìm khách điếm trụ lại, chuyện thứ nhất chính là tắm rửa. Ta nằm trong bồn, Phượng Thanh Hà thay ta nhu nhu bả vai.
26 “tỉ tỉ, ngươi mặc bộ nào?” Phượng Thanh Hà tay cầm 2 bộ quần áo, một kiện trắng, một kiện màu mè xanh đỏ. Ta trầm ngâm: “ lấy bộ tục kh픓nga” Phượng Thanh Hà liền bắt đầu mặc cho ta bộ màu mè, thực xấu hổ, ách, là ta còn chưa biết mặc quần áo cổ đại đâu.
27 “ai, nói không phải đâu, nghe nói Mộ Dung Ý Vân thường ngày đi không quá cửa, không nghĩ tới kết giao cùng nhiều tà nhân như vậy” bên cạnh có một người chen miệng, ta ý thức được, cả trà lâu liền chỉ có nhóm người này đang nói.
28 “ngươi cùng hộ pháp của ngươi đều đi thôi, ta sẽ bảo hộ chính mình, ngươi có biết, ta không phải nhược nữ, ngươi quên ta đi, về sau có thể tìm một nữ tử tốt hơn ta” lần đầu tiên chia tay bạn trai, ta đem mấy lời động tình trên TV ra nói như thật.
29 “Mộ Dung cô nương”Một cái thanh âm đáng ghét vang đến, ta không thể không quay đầu lại, kết quả, ta chút nữa ngã ngửa ra đất. Đứng ở phía sau ta, không phải là lão hổ, cũng không phải là sài lang.
30 “ta không tin nàng xinh đẹp hơn ta, ta không tin nàng võ công hơn ta” Y Lạc Lạc chưa từ bỏ ý định nói ra, nhưng dường như giống đứa trẻ tranh đồ chơi.
31 “này, ngươi không nghĩ đem ta ôm như vậy đến bách hiểu đường đi?” bị hắn ôm, vẫn là không thoải mái như đại khối băng. “câm miệng, phiền toái nữa, ta giết ngươi” lại uy hiếp ta, ta nghi ngờ hắn trong người có dòng máu khủng bố a, mở miệng đòi giết người.
32 Đại thẩm đem bạc ta thu lại: “ khác gì cái gì, chỉ cần ngươi không chê thì liền ở lại”Đại thẩm vẫn là người tốt, cho ta phòng ở, lại cho ta đồ ăn. Phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, đồ ăn tuy đơn giản nhưng thanh đạm.
33 “xin lỗi” bệnh thần kinh cũng là kinh ngạc cùng xấu hổ, chạy nhanh ra ngoài, thuận tay đóng cửa. Máy mắn ta chạy nhanh, nếu không thân phận của ta liền bị lộ tẩy.
34 “uy, các ngươi nói cái gì?” Tôn Báo hiển nhiên không đủ kiên nhẫn. “ngươi không phải nói nhiều vô nghĩa, không phải đánh nhau sao? Đến đi” mấy người này, thật làm ta không thích.
35 Ta vội vã chạy đến chỗ bệnh thần kinh xem thương thế của hắn, vừa động vào hắn thì hắn đã “a” lên một tiếng. Quan sát một hồi, bệnh thần kinh dường như tỉnh lại.
36 “ Cố tiểu thư, Y tiểu thư, Mộ Dung Ý Vân xin chào” ta cũng phải khách sáo, nhưng là ai cũng nghe ra ta có ngữ khí thực ngạo mạn. Đối với 2 người này một chút hảo cảm đều không có.
37 “không được, 10 ngày sau ta còn kế nhiệm chức chưởng môn bách hiểu đường, Mộ Dung Ý Vân không thể xuất hiện, hơn nữa ngươi cừu gia nhiều như vậy, không nên mạo hiểm”“yên tâm, không ai có thể đả thương ta” gạt người, ngươi trước mắt ta 2 lần trọng thương gần chết!“ngươi đến từ khi nào? Hay vẫn đi theo sau ta?” ta hổ thẹn cúi đầu, có thể thấy ta cùng bệnh thần kinh hay không? Hắn thản nhiên nói: “không có, vừa mới thấy ngươi sáng nay”“nga” ta trả lời, lòng vừa nhẹ nhõm nhưng cũng có đôi chút thất vọng.
38 “Nguyệt Quang tiên tử” Y Lạc Lạc hô lên, ngẩng đầu: “ không hổ danh là đường chủ tương lai của bách hiểu đường, Lạc Lạc bội phục” ngươi không bội phục mới là lạ.
39 “ân” theo bản năng ta thưa một tiếng, chính đối diện ánh mắt đáng sợ của bệnh thần kinh. Đầu ta chợt run đôi chút, miệng nghẹn không nói ra lời. Hắn kêu ta Vân nhi?hơn nữa ta trả lời? Trời ơi, hắn biết rõ thân phận ta.
40 Đi trong thôn một vòng, miếu hoang nhà hoang không có, mà giờ trăng đã lên cao. Má ơi, cổ đại trị an không tốt, ta sợ hãi, thực quên mất là vài tên tiểu mao tặc thật không thể làm khó ta.