141 Lần đầu tiên của cô là thân thiết cùng Hoắc Cảnh Sâm, mà bây giờ, Hoắc Cảnh Sâm vẫn có gương mặt yêu nghiệt cùng bộ dạng cười như không cười, đáng chết lại vô cùng mê hoặc lòng người, mà trong lúc Niệm Thần đang ngẩn ra, thân thể Hoắc Cảnh Sâm hạ xuống, phái nam tiến vào toàn bộ.
142 Gần sau nửa đêm Niệm Thần mới mơ mơ màng màng ngủ, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm ngồi ở mép giường, đăm chiêu nhìn gương mặt dịu dàng của Niệm Thần được bao phủ bởi ánh đèn, rất lâu sau đó dường như đã quyết định gì đó, thở dài.
143 Cố San San dưới sự bảo vệ của tám vệ sĩ hộ tống bước vào vào, lúc này, chen chúc trong đống người nên khuôn mặt Cố San San có vẻ rất mệt nhọc, nhưng không biết tại sao Niệm Thần nằm trên giường lại cảm nhận được ánh mắt căm hận như mãnh thú của cô ta, người phụ nữ này tới đây không phải là việc gì tốt, không chừng là đến để gây chuyện.
144 Khóe môi Cố San San khẽ động, bộ dạng lực bất tòng tâm, nhưng vẫn muốn khẳng định gì đó, nhưng trong lúc hốt hoảng, đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Niệm Thần, cho dù lúc này Cố San San có giải thích thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một lời nói dối được chuẩn bị tỉ mỉ mà thôi.
145 Trong nháy mắt, một màn kịch vui như vậy hết thảy đều thu vào tầm mắt của các phóng viên rồi sau đó trực tiếp phát sóng lên truyền hình, ở bất kỳ trên phố lớn ngõ nhỏ nào cũng đều có thể thấy trên màn hình TV, Hoắc Cảnh Sâm đang thận trọng ôm lấy Cố San San với vẻ mặt khẩn trương, lúc đó, Niệm Thần tựa vào bàn giống như là đã dùng hết hơi sức của bản thân.
146 Vào thời điểm nào đó, khi sự việc đã tới thời điểm mấu chốt, người yếu đuối cũng sẽ lựa chọn phản kháng, quá khích hoặc hợp lý, những thứ này đều là chuyện hợp tình hợp lý tình, mà Niệm Thần vẫn trong trạng thái ngây ngốc như cũ, dường như trong thoáng chốc không kịp có phản ứng với sự thật rằng hai đứa con trai của mình đột nhiên bị cướp đi, hoặc có thể cô đang tự hỏi một điều gì đó.
147 Thực sự thì sau khi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ u ám, kéo Cố San San đang cười đắc thắng ra ngoài. Ngay thời điểm vệ sĩ ôm cặp song sinh ra ngoài, đám phóng viên bị đám vệ sĩ chặn lại ở bên ngoài, sau khi đoàn người của Hoắc Cảnh Sâm đi xa, ngoại trừ hai vệ sĩ đưa hai đứa trẻ đi, tất cả những người còn lại đều ở lại theo dõi phòng bệnh, không cho phép bất kỳ phóng viên nào tiến vào.
148 Cố San San ra lệnh cho hai vệ sĩ đưa hai anh em về biệt thự Mai Dĩ Thanh tặng cô vào sinh nhật năm trước, thực ra sáng nay lúc xảy ra chuyện, Cố Thanh Nguyên bị bắt vào tù, vậy nên căn nhà của bọn họ cũng bị niêm phong, may mà biệt thự chỗ này không bị ảnh hưởng.
149 Gần đây, trẻ con cũng như người lớn, liệu có ai có thể vừa thông minh lại vừa giả bộ nói linh tinh được? Trong lúc Cố San San đang hỏi câu hỏi thứ N về Hoắc Cảnh Sâm, Tây Hàn giữ nguyên vẻ mặt đứng đắn ngồi trên ghế sofa, mặt không đỏ tim không đập hơi thở không hỗn loạn:"Dì nói yêu thích sao? A, ba cháu bình thường chỉ thích giết người phóng hỏa, ngoài ra còn có hành hạ phụ nữ, nghe trợ lý của ba nói rằng trong tủ đầu giường của ba có rất nhiều dụng cụ để chơi đùa với phụ nữ.
150 Tây Hàn di chuyển cơ thể nhỏ bé, mặt không biến sắc cầm một chai gì đó trong túi, mà hai người nói chuyện vui vẻ trên ghế sofa hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Tây Hàn lúc này, Tây Hàn bước nhanh hơn, quả quyết để câu nói “Nghe trợ lý của ba cháu nói rằng, hình như ba cháu ở phương diện kia không được” của Hoắc Thần Viễn đằng sau cửa lớn.
151 Thực ra, ra khỏi bệnh viện, dưới bóng đêm, gió đêm hiu hiu thổi, cảm giác khó chịu ở lồng ngực biến mất, giữa không gian mê man cảm thấy như không có chỗ để về.
152 Trong một lúc nào đó nếu như chúng ta có thể đoán trước được một vài chuyện có thể xảy ra, biết được kết quả nhất định mỗi con người chúng ta sẽ dốc toàn tâm toàn lực để ngăn cản những điều tồi tệ sẽ xảy ra, nhưng chúng ta lại không có năng lực đó.
153 Về phần tại sao chạy ngược hướng, việc này là nhờ vào lúc trước Mộ tiểu thư xem các phim bom tấn Hollywood trong phim vẫn hay có mấy cảnh như thế này, giống như việc kẻ bắt cóc giết người giệt khẩu.
154 Dĩ nhiên, tên áo đen cầm đầu hình như không chút cử động, làm như không hiểu được câu nói vừa rồi của Lục Hựu Hi, hồi lâu mới lại mở miệng nói:"Lão gia nói, người chỉ cần ngủ với bất kì người phụ nữ nào cũng là điều tốt cho ông ấy, chỉ cần có thể để cho ông ấy ẵm cháu trai là được, thiếu gia, lão gia cũng là vì muốn tốt cho người, người vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão gia.
155 Niệm Thần tự hào ưỡn ngực mềm mại về phía trước, được rồi, mặc dù hiệu quả chống đỡ đều do áo lót, nhưng mặc được quần áo đó chính là tuyệt đối có tư cách:“Cúp C!”“……………” Lục Hựu Hi hoàn toàn im lặng, thật sự ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm không phải là chỗ mà anh ta dám khen tặng!Chuyện trước mắt đã cho Lục Hựu Hi một chút tin tức, nếu không phải là ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm có vấn đề, thì phải là người con gái này gần đây bị kích thích quá sâu nên đầu óc có vấn đề, mà hiện giờ theo hắn quan sát thì rõ ràng chính là khả năng thứ hai!Nhưng năm đó cặp mắt của Hoắc Cảnh Sâm xảy ra vấn đề gì mà lại cho cô gái đầu óc có vấn đề như vậy lên giường?—————— ta là dừng ở đây cầu xin tuyến phân cách ——————Mà giờ phút này, đích thực trong biệt thự của Cố San San là một cảnh tượng náo nhiệt khác thường.
156 Lúc này Hoắc Cảnh Sâm mới chú ý đến Tây Hàn có gì đó khác thường, đôi môi khẽ nhép, thời điểm vừa định nói gì đó, lúc đó, trong phòng bếp một loạt âm thanh đồng thời vang lên ngập trời phá vỡ sự yên tĩnh.
157 Bên kia, mắt Niệm Thần nhìn thấy người cảnh sát kia gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Sâm mà không thể cản, kích động muốn xông lên đánh chết hắn cho xong, hắn gọi điện thoại thì gọi đi, gọi cho Hoắc Cảnh Sâm thì cô cũng không nói gì, nhưng quan trọng suy nghĩ của người cảnh sát này rốt cuộc là như thế nào, chậc chậc, chuyện này nếu nói ra, có một lần khiến cô vô cùng xấu hổ giống như tiểu thư ra ngoài bán dâm lúc nửa đêm thì bị bắt.
158 Ánh mắt Niệm Thần nhìn khẩu súng trên tay Lục Hựu Hi, trên tay anh có xu hướng nổi gân xanh khiến Niệm Thần hoài nghi, hoặc nói chất liệu súng không được tốt, hay do giờ phút này người đàn ông kia dùng lực quá lớn mới tạo ra vài dấu ngón tay rồi.
159 Giờ phút này hai bàn tay của Niệm Thần che khuất tầm mắt đang giàn giụa nước mắt, cho nên cô không phát hiện khóe môi của Hoắc Cảnh Sâm đang dần tạo nên đường cong tà ác, khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở nam tính chỉ thuộc về Hoắc Cảnh Sâm lan tràn khắp nơi, --> hơi thở nóng bỏng của anh phả bên tai Niệm Thần cũng đủ làm cho tiếng khóc của cô ngừng ngay lại, sau một giây, Hoắc Cảnh Sâm mỉm cười nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương“Đệ nhất sát thủ thì không nên như vậy, Mạt Li, đừng giả bộ nữa, em cũng không tưởng tượng mình có nhiều uất ức như vậy, càng không nghĩ đến mình lại như vậy, yêu anh…”Trong nháy mắt lạnh lẽo xâm nhập xương tủy lan ra toàn thân, mặt Niệm Thần vẫn giữ nguyên bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, toàn thân trở nên cứng ngắc, dường như ngay cả nước mắt nơi khóe mắt cũng ngưng chảy.
160 “Hai vấn đề trước, coi như là lỗi của tôi, tạm thời chúng ta không nói đến nữa, vậy còn một điều cuối cùng, Mộ tiểu thư, nhìn vào mắt của tôi, hãy nói là em yêu tôi, nếu như em có thể làm được điều này, ok, tự nhiên tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.