241 Thực sự, Hồng Thương là kẻ điên vì tình, còn có sự điên cuồng giống Hoắc Cảnh Sâm, mấy năm nay có thể đi theo Hoắc Cảnh Sâm tạo ra một thế lực lớn, thực sự thì năng lực không thể kém chút nào đâu.
242 “Hồng Thương, chúng tôi chờ mong cái chết của anh từ rất lâu rồi. ”
Dáng vẻ thư sinh ngày thường của Lục Phi Ly hoàn toàn không còn tồn tại, giờ phút này, vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn âm u, thực sự, khi mà trong một đêm rất nhiều anh em dũng cảm bị kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ này hại, đâu chỉ có hận?
Qua nhiều năm như vậy, đối chọi nhiều năm như vậy, đầu tư rất nhiều sức người sức của, hôm nay nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết!
Trong kế hoạch, hôm nay Hồng Thương tiến vào nhà thờ này rồi thì đừng mơ tưởng gì nữa!
Lúc này ở màn hình trên bốn vách tường, bên phải là cảnh tượng từng người Hồng Thương mang đến bị người của “Linh” bắt sống, một người cũng không thoát, giống hệt như trong dự liệu của bọn họ.
243 Hoắc Thần Viễn nắm tay một cô bé xa lạ đang nở nụ cười âm u, mà Hoắc Tây Hàn, à, đúng rồi, đang cầm tay bạn hoa si Nhan Noãn Noãn một cách bất thường, bạn liệu có tin được rằng sắc mặt cậu có tốt không…
Niệm Thần bị Hoắc Cảnh Sâm cầm tay khoác chặt vào cánh tay anh, ngạc nhiên nhìn anh đến khi hiểu mục đích Hoắc Cảnh Sâm làm như vậy, cho dù cô không muốn tiếp tục tiến hành hôn lễ này, nhưng khi hai đứa con trai ở trước mắt, cô không thể là một bà mẹ vô trách nhiệm.
244 Đôi môi mềm mại bởi vì vừa bị gió biển thổi qua nên mang theo hương vị lạnh lẽo, nhưng trong sự lạnh lẽo ấy lại thoang thoảng hương thơm, Niệm Thần vô cùng nghiêm túc, hiện tại cô đang từ từ phác họa đôi môi mỏng hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, hai mắt nhắm chặt hơi run rẩy, cái ôm thân mật này có thể làm họ cảm giác được sự tê dại từ lông mi đối phương.
245 Hồng Thương nằm liệt trên mặt đất, lễ đường tràn ngập mùi máu tanh, nơi lễ đường đẹp đẽ bị nhiễm sắc đỏ, nhưng sau khi sự tuyệt vọng trong mắt Hồng Thương biến mất, nó chuyển thành điên cuồng, thành sự khát máu độc ác.
246 Nếu như nói Hồng Thương có cảm giác gì với câu nói này, thì chính là hận, hận hắn không thể chết đi, mỗi giây phút đều là cảm giác đó.
“Nhưng mà Hoắc Cảnh Sâm, em nói cho anh biết em không chiếm được anh, vậy thì sẽ có ngày anh đánh mất người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, hai năm, à, không, không tới hai năm, Hoắc Cảnh Sâm, bây giờ anh nên phát điên đi, vì sinh mạng của người phụ nữ anh yêu nhất kia chỉ còn chưa đầy hai năm thôi!”
Là điên đi, hai người đều điên rồi, nhưng Hồng Thương không chỉ điên cuồng mà còn có chút kiêu ngạo, hắn rất tự tin, trước đó đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cho dù là Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù lúc này hắn sẽ phải chết, hắn cũng sắp xếp xong xuôi rồi, dù cái chết này đã trong dự tính, nhưng hắn tin hai năm sau Hoắc Cảnh Sâm có thể còn đau khổ hơn hắn.
247 Biển rộng lớn, khung cảnh trước mắt tràn ngập sương mù, bằng mắt thường thì không thể biết rõ bản thân đang ở nơi nào.
Cô ôm chân ngồi bên bờ cát, thật sự cũng không cảm thấy sợ, cô biết người đưa cô tới đây là người của Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù trước mắt quan hệ của hai người rất căng thẳng, nhưng cảm nhận từ đáy lòng thì có một điều sẽ không thay đổi, Hoắc Cảnh Sâm sẽ không tổn thương cô.
248 Niệm Thần đã có một giấc mộng dài, trong giấc mộng, thời tiết ấm áp như mùa xuân, giữa khung cảnh hoa nở rộ, cô nằm trong vòng tay ấm áp, ngửi hơi thở quen thuộc của người đó, đang trong cơn mê man, vô ý thức nên mặc cho mình hãm sâu.
249 Trong đầu Mộ tiểu thư chắc chắn không hề có cụm từ “cúi đầu nhận sai”, cho dù sự thật là cô làm sai, cô cũng sẽ hùng hồn nói với bạn rằng cô làm sai là do thiên thời địa lợi nhân hòa, là chuyện đương nhiên.
250 “Niệm Niệm, em nói cho anh biết, cái ngày nào đó của em là bao lâu nữa?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm vô cùng trầm tĩnh, Niệm Thần sững sờ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong thời gian ngắn cô không rõ Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, cũng càng không biết lúc này mình có thể nói gì.