21 Chương 21 Thật lâu sau , Thư Kỳ mới nhớ tới cái gì đó , thản nhiên mang vẻ mặt mệt mỏi hỏi :” Đêm nay có đi không?”. Cố Viễn đoán đêm nay cũng đủ gây sức ép cho nàng.
22 Chương 22 Một đêm không thấy hai người trở về , Tuyết Tình cùng Tạ Thanh Ca cũng không lo lắng. Bởi vì tin tưởng Cố Viễn có thể đảm bảo an toàn cho nàng.
23 Chương 23 Thư Kỳ đang muốn đuổi theo , lại bị chuyện hấp dẫn của bọn họ dụ dỗ ở lại. “ Thúc Thúc , rốt cuộc ngươi có chuyện gì muốn cùng thương lượng với chúng ta , bảo chúng ta từ xa đến?”.
24 Chương 24 Thừa dịp bọn họ đang mải tán gẫu , Thư Kỳ bày tỏ muốn đi gặp đệ đệ. Vì thế đến phòng của Đoạn Thanh Ngọc. Đoạn Thanh Ngọc đang ở trong phòng thu thập đồ đạc , chuẩn bị chạy trốn.
25 Chương 25 Thư Kỳ ngồi mấy ngày trên xe ngựa , mông đều đã tê dần mất cảm giác. Lúc này kiên quyết không chịu ngồi , muốn đi bộ. Cố Viễn ngẫm lại thấy nhiều ngày nay nàng ăn uống không tốt , sắc mặt không tốt , cũng hiểu được một phần là do vất vả suốt chặng đường dài , thì tùy quyết định của nàng.
26 Chương 26 Sáng sớm ngày thứ hai , Thư Kỳ rửa mặt chải đầu xong liền vội vàng đi ra phủ Vệ. Cố Viễn luôn luôn để nàng tự do. Vệ Quốc có thói quen đọc sách , Đoạn Thanh Ngọc làm thư đồng đáng lẽ ra lúc này phải ở thư phòng hầu hạ Vệ Quốc đọc sách , bất giác muốn ngủ , liền lấy cớ thân thể không được khoẻ , xin phép được nghỉ ngơi.
27 Chương 27 Hắc y nữ tử kia đột nhiên bay lên trời , ở không trung hoá thành một con hồ ly đen tinh khiết , ánh mắt phát ra lục quang yếu ớt , giương nanh múa vuốt , nhe răng nanh , hướng Thư Kỳ cắn xé.
28 Chương 28 Tại sao lại có thể? Chẳng phải chính mình tiếp xúc hắn không phải không gần gũi , trên người hắn cũng không có mùi hồ ly. Hơn nữa , ngôn hành cử chỉ tao nhã , căn bản không có khả năng là hồ ly… Tuyệt đối không thể nào? Ân Hi Bạch sau khi nghe xong , hahả cười , thu đao vào vỏ , xoay người kéo Thư Kỳ bước đi :” Ta sớm đã nói không cần giở trò , làm hại ta không thể hảo hảo giãn gân giãn cốt.
29 Chương 29 Đấu tranh nội tâm một hồi lâu , nàng mới ôm chăn mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Thời điểm giữa trưa , không ai đến quấy rầt nàng , đến khi hoàng hôn mới tỉnh lại.
30 Chương 30 Thư Kỳ quýnh lên , giữ chặt hắn :” Đừng nóng vội , nói đi nói lại , chẳng qua người muốn ta nói hết cho ngươi. ” Vì thế , Thư Kỳ đem lai lịch của mình cùng với mục đích kể cho Cố Viễn nghe.
31 Chương 31 Đèn đuốc phủ thái phó vẫn sáng trưng Trong đại sảnh , tôi tớ nối đuôi nhau mà ra. Các nha hoàn dẫn khách khứa đến nhập toạ , cũng vì bọn họ khen rượu ngon nên liền đứng ngay sau bọn họ , chờ phân phó.
32 Chương 32 Đêm đã khuya. Ban ngày phố xa náo nhiệt nhưng nửa đêm có vẻ yên tĩnh. Ngẫu nhiên trong ngõ có tiếng gõ ngõ điểm canh đập cái mõ đang chuyển động.
33 Chương 33 Đoạn Thanh Ngọc cầm trong tay túi du lịch của công ty lúc xuyên qua , nếu không trở về kịp thời thì quá hạn sẽ trở thành phế thải. Hiện tại có một Từ Phiến duy nhất do Đoạn Thanh NGọc cầm , Thư Kỳ đã chỉ dẫn nàng cài dữ liệu đưa nàng vào thời không.
34 Chương 34 Đặt mình vào đám đông trên phố , Thư Kỳ nhất thời có chút hoảng hốt , không biết nên đi con đường nào. Suy nghĩ : Muốn trở về được , phải quay về Giang Ninh tìm Tiết Hoài Phong đòi lại Từ Phiến.
35 Chương 35 ” Tránh ra , tránh ra !”. Hai tên hầu vội vã chạy tới , thô lỗ đẩy người qua đường , cấp bách mở rộng đường cho xe ngựa đi qua. Xe ngựa kia nhìn qua đã biết đắt tiền , thân xe được khắc tinh tế , chế tạo vật liệu gỗ rắn chắc , có thể chống đỡ đao kiếm tập kích.
36 Chương 36 Một trận hăng hái qua đi , Thư Kì mới hồi tưởng cầm lấy tiền có chút kỳ lạ. Thực lòng nàng nghi ngờ chủ quán còn có âm mưu khác. Trên đời này có cái gì là miễn phí sao? Không có khả năng.
37 Chương 37 Ngày tiếp theo , hai người nói nói cười cười , xuất phát đến Thanh Chiêu Tự Hai người trao đổi thông tin với nhau , lúc này Thư Kỳ mới biết được người này họ Phùng tên Vũ , người Bình Thành.
38 Chương 38 Thời gian trôi qua, sự lo lắng trong lòng Thư Kỳ càng ngày càng tăng lên, Phùng Vũ có thể an toàn thoát thân không? Tuy rằng nhìn bộ dạng của hắn trấn định tự nhiên, nhưng đến tột cùng trong lòng Thư Kỳ vẫn là bất an, chỉ cảm thấy giờ này khắc này chờ đợi là một loại thống khổ.
39 Chương 39 Hôm đó, Phùng Vũ cùng Thư Kỳ liền đặt xe ngựa, chuẩn bị lương khô, chỉ chờ ngày mai một đường xuất phát. Đêm đến, Phùng Vũ nói muốn đi dạo, liền một mình ra cửa.
40 Chương 40 Nàng liều mạng vặn vẹo thân thể, muốn tránh né. Nhưng hành động này giống như càng khơi dậy hứng thú của đối phương, cả người hắn hoàn toàn ngăn chận thân mình nhỏ nhắn kiều diễm của nàng, làm nàng không thể động đậy.