41 Chương 41 Sáng sớm hôm sau, Thư Kỳ nhìn thấy Phùng Vũ cùng Tuệ Không, khó tránh khỏi hướng hai người giải thích một phen, nói rằng có vị bằng hữu mời nàng đến ở mấy ngày, cũng tự chủ trương mời hai người cùng đi.
42 Chương 42 Trong lương đình ở Vĩnh Lạc cư. Phía dưới là một hồ hồ sen. Bây giờ còn chưa đến lúc nở hoa, những chiếc lá sen xanh đậm trong gió đêm nhẹ nhàng rung động, làm gợn lên từng làn sóng lăn tăn.
43 Chương 43 “Ngươi thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tuệ Không cười lạnh nói, trong mắt phát ra lục quang yêu dị. Người này căn bản không phải Tuệ Không! Hai tay của Thư Kỳ sống chết giữ chặt cổ tay hắn, gian nan hỏi: “Khụ khụ, ngươi.
44 Chương 44 “Cám ơn ngươi. ” Thư Kỳ trên trong lòng cảm thấy rất ấm áp nên nụ cười phát ra từ nội tâm thoải mái vui vẻ. “Là ta nên cám ơn ngươi. ” Cố Viễn cười nói.
45 Chương 45 Ánh trăng bàn bạt như nước. Hoa và cây cảnh sum suê, gió đêm lay động, hoa ảnh che phủ, lờ mờ. Cố Viễn cùng Thư Kỳ hai người sóng vai chậm rãi quay về Sơ Ảnh các.
46 Chương 46 Hôm sau, Cố Viễn sắp xếp xong xuôi xe ngựa cùng người thủ hộ, hộ tống Phùng Vũ cùng Tuệ Không đi Thanh Chiêu tự. “Làm phiền Phùng huynh. ” Cố Viễn đưa bọn họ xuất thành.
47 Chương 47 Núi xanh thẳm. Một tòa nhà bằng gỗ nằm giữa rừng trúc thấp thoáng như ẩn như hiện. Trong đình viện im ắng. Chỉ nghe âm thanh của quân cờ hạ xuống.
48 Chương 48 Tiết Hoài Phong nhận được lệnh Cố Viễn liền vội vã dẫn theo mười mấy người thân thể khỏe mạnh, võ nghệ xuất chúng ra roi thúc ngựa đến Giang Ninh.
49 Chương 49 Mới bước vào Sơ Ảnh các, Cố Viễn liền ngã lên người Thư Kỳ. Thư Kỳ hoảng hốt, gọi Tuyết Tình hỗ trợ dìu hắn vào trong phòng. Trong phòng Cố Viễn tràn ngập mùi thuốc.
50 Chương 50 Nghe Thuộc Nghị nói, mẹ hắn có tải nghệ nấu ăn rất cao, không bao lâu thì từ một người làm việc lặt vặt vào làm đầu bếp trong Minh Nguyệt Lâu, chuyên phụ trách nấu canh, tiền lương cũng từ hai lượng bạc tăng lên 5 lượng.
51 Chương 51 Đêm đó, Thư Kỳ ở thư phòng cùng Cố Viễn kiểm tra sổ sách. Đến khoảng canh hai, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Thường quản gia vội vàng đi vào thư phòng bẩm báo: “Binh mã của triều đình đột kích, đã bao vây ở ngoài sân.
52 Chương 52 Sân Cố phủ lại khôi phục yên tĩnh. Thư Kỳ cũng dần dần khôi phục lý trí. Nghĩ đến việc mình ở trước mặt nhiều người như vậy không một chút ngượng ngùng thổ lộ với Cố Viễn, trên mặt của nàng bây giờ là một mảng đỏ hồng.
53 Chương 53 Chẳng biết từ lúc nào, một chiếc nhuyễn kiệu lụa mỏng xanh biếc vô thanh vô tức lọt vào sơn cốc. Người vừa tới có nội lực thâm sâu làm người ta kinh hãi.
54 Chương 54 Ngay lúc này, đột nhiên vang lên vô số tiếng vó ngựa, từ bốn phương tám hướng ầm ầm kéo đến. Tạ Đông Lâu sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương: “Cố công tử, ngươi dùng một chiêu ‘ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn ’ này thật sự là khiến cho người ta khâm phục.
55 Chương 55 “A Viễn, xin ngươi buông tha cho ông nội của ta!” Tạ Thanh Ca xuống ngựa chạy vội tới trước mặt Cố Viễn. “Thanh Ca!” Tạ Đông Lâu thấp giọng kêu, “Sao ngươi lại tới đây?” Tạ Thanh Ca quay đầu nhìn lại, ông nội của mình sắc mặt trắng bệch ôm miệng vết thương đứng ở phía sau, nhanh tay đỡ lấy hắn, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Cố Viễn: “Ngươi đã đồng ý điều kiện không tổn thương ông nội của ta! Ngươi.
56 Chương 56 Lúc thành thân , Cố Viễn nói hết lời muốn đem thành Kiến Khang này giao cho Ân Hi Bạch cùng Tiết Hoài Phong hai người bọn họ xử lý. Còn mình với Thư Kỳ đi du sơn ngoạn thủy.