Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 377 (1): Điều Kiện

Chương trước: Chương 376 (2)chính Thức Làm Vợ



Đan dược kéo dài tuổi thọ cũng chỉ nghe nói ở Khôn Truân Giới mà thôi, chứ chưa gặp bao giờ. Không biết thế giới Tu Chân của mỹ phụ và nam tử râu ngắn mà Vũ Tích kiể kia có loại thuốc đó không. Khi đến đó phải thử tìm xem.

- Tiểu Vân, chắc cháu đã biết tình hình hiện tại của Thế Giới rồi phải không. Đúng thật là hỗn loạn không chịu nổi. Mặc dù để đề phòng dân chúng khủng hoảng. Truyền thông của các quốc gia cũng đã đưa tin là có mấy quốc gia vì lợi ích mà khơi mào chiến tranh. Nhưng chúng ta biết mọi việc không đơn giản như vậy.

- Không ngờ nước Mĩ lại dự đoán chính xác việc có người ngoài hành tinh xâm nhập Trái Đất. Lúc đầu chúng ta còn cho rằng lời nói vô căn cứ. Hóa ra là có thật. Từ những vũ khí mà bọn chúng sử dụng, chứng tỏ nền khoa học kỹ thuật của bọn chúng cao hơn nền văn minh của chúng ta rất nhiều. Nếu chúng ta cứ để như vậy, chuyện Trái Đất bị nền văn minh khác hủy diệt không còn là phim khoa học viễn tưởng nữa rồi.

Lâm Lộ Trọng nói xong, liền thở dài lo lắng.

Lâm Vân đương nhiên biết có sự tồn tại của các sinh mệnh khác trên các hành tinh. Chính hắn cũng đâu có phải là người Trái Đất. Nhưng tìm một hành tinh có đủ điều kiện để phát triển sự sống rất là khó khăn. Không biết mấy tên lùn kia từ đâu tới.

- Vợ cháu cũng là Luyện Khí Sĩ à?

Lâm Lộ Trọng nhìn Lâm Vân trầm tư, liền hỏi.

- Nói chính xác hơn là Tu Chân, chứ không phải Luyện Khí Sĩ đơn giản như vậy.

Lâm Vân giải thích.

Lâm Lộ Trọng nghĩ một lát rồi nói:

- Ngày hôm qua, quốc gia của chúng ta nhận được tin tức của Liên Hợp Quốc. Nói rằng một căn cứ lớn của Kỷ Minh ở rừng rậm Amazon đã bị tiêu diệt. Nhưng quốc gia chúng ta và Liên Hợp Quốc lại không biết là do tổ chức nào làm. Bởi vì hiện tại đâu có quốc gia nào chống được bọn họ.

Lâm Lộ Trọng nói xong, cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâm Vân.

Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Hắn đương nhiên biết ý của lão gia tử. Ông ấy đang hoài nghi là mình làm, nhưng có chút không tin tưởng. Lâm Vân cũng không cần dấu diếm một chuyện như vậy. Thuận miệng nói:

- Tam gia gia, chuyện này là do cháu làm, gia gia không cần phải lo lắng. Cho dù Kỷ Minh có đến quốc gia của chúng ta hay không, cháu cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Những thứ mà bọn chúng đã lấy của cháu, cháu sẽ cầm trở về.

Dù nước trong ‘Đầm Huyền Tiên’ là vật vô chủ, nhưng Lâm Vân đã coi nó là của mình rồi.

Lâm Lộ Trọng há hốc miệng nhìn cháu trai của mình, giống như đây là lần đầu tiên thấy nó vậy. Ông ta thấy việc căn cứ ở rừng rậm Amazon bị phá hủy trùng với lúc Lâm Vân trở về, nên mới hoài nghi. Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ, người phá hủy căn cứ của Kỷ Minh kia thực sự là cháu trai của mình.

- Cháu, cháu tiêu diệt được căn cứ Amazon kia, có phải là cháu có máy bay tư nhân không? Nên mới quay trở lại nhanh như vậy?

Lâm Lộ Trọng kinh ngạc khó hiểu nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân mỉm cười, hắn đã không cần phải dấu diếm thực lực của mình rồi, tiếp tục nói:

- Tam gia gia, cháu chỉ cần một phút đồng hồ là có thể bay mấy lượt từ Amazon tới Yên Kinh. Gia gia quên cháu là người Tu Chân à? Mà lúc trước chả phải gia gia đã trông thấy cháu đột nhiên biến mất đó thôi?

Nghe Lâm Vân nói những lời này, Lâm Lộ Trọng sững sờ mất nửa ngày, bỗng nhiên cười ha hả.

- Tốt tốt tốt, Lâm gia đã có người thừa kế rồi.

Lâm Lộ Trọng cười to, liền tiếp nói vài chữ tốt.

Lâm Vân mìm cưởi. Hắn hiểu tâm tư của lão gia tử, nhưng không nói gì thêm.

- Tiểu Vân, hiện tại cháu có tính toán gì không?

Lâm Lộ Trọng nhìn Lâm Vân. Nếu Lâm Vân có thể đối phó với những ngoài hành tinh kia, Lâm Lộ Trọng đương nhiên muốn hỏi ý kiến của Lâm Vân. Nhưng ông ta cũng biết người của Kỷ Minh không hề tầm thường. Nếu như không nắm chắc một trăm phần trăm, thì ông ta không hy vọng Lâm Vân mạo hiểm.

Lâm Vân hiểu sự lo; lắng của lão gia tử, nhưng hắn không vội trả lời. Mà suy nghĩ, hắn nhất định sẽ xử lý đám người Kỷ Minh kia, vì Huyền Ngưng Hàn Thủy và vì báo thù cho dân chúng Ngạn Châu. Nhưng hắn không phải là chúa cứu thế. Nếu hắn không có chỗ tốt nào, hắn sẽ không đi tiêu diệt toàn bộ đám người Kỷ Minh kia. Đây không phải là tính cách của hắn.

Hắn đã không còn thiếu linh thạch nữa rồi. Huống hồ ở một nơi như Địa Cầu, có thể tìm được mấy viên linh thạch Hạ Phẩm?

Đang nghĩ tới đây thì có tiếng gõ cửa.

Lâm Vân sững sờ. Trong lòng tự nhủ, phòng đọc sách của lão gia tử là nơi cực kỳ riêng tư. Nếu không có chuyện quan trọng gì không ai dám gõ cửa. Lâm Lộ Trọng cũng sửng sốt một lát, nhưng ông ta giống như nhớ ra cái gì đó, liền đứng lên.

- Chú Lâm, vài vị thủ trưởng đã tới.

Dư Dụ và Vọng Thư đứng ở cửa ra vào, người nói chuyện là Dư Dụ.

- Ha ha, vài lão già kia nhận được tin nhanh thật đấy. Tiểu Vân của nhà ta mới tới chưa được một tiếng, mấy lão già đó đã biết rồi. Đi thôi, chúng ta tới phòng khách nói chuyện.

Trong mắt của Lâm Lộ Trọng lóe lên ánh sáng tự hào, dẫn theo Lâm Vân đi tới phòng khách.

Dư Dụ rất tự giác ra lệnh cho bảo vệ không cho phép ai được tới gần.

Dù tu vị của Lâm Vân đã là hai sao màu bạc, nhưng đối với vài lão gia hỏa cùng thế hệ với lão gia tử, Lâm Vân vẫn rất lễ phép. Mặc dù, trong số mấy người này có người đã từng có xích mích với hắn, nhưng chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, Lâm Vân không còn để ở trong lòng.

Từ Trường Thâm càng nhìn Lâm Vân càng yêu mến. Vì sao hắn không thích Từ Nhân của nhà mình nhỉ? Cháu gái Từ Nhân của mình cũng là mỹ nữ ngàn dặm có một chứ có phải kém cỏi gì đâu. Anh chàng Lâm Vân này có bản lĩnh lớn, nhưng lại không tinh mắt.

Nghe Lâm Lộ Trọng nói rằng người tiêu diệt căn cứ của Kỷ Minh ở rừng rậm Amazon là Lâm Vân, mấy vị thủ trưởng đều tỏ vẻ khó tin.

- Căn cứ của Kỷ Minh ở Amazon thực sự là do cậu phá hủy?

Thủ trưởng số một và bộ trưởng Lưu hỏi lại. Mặc dù biết Lâm Vân là một Luyện Khí Sĩ, nhưng bọn họ không thể tin một mình hắn có thể phá hủy cả căn cứ hiện đại của Kỷ Minh kia.

Lâm Lộ Trọng thấy biểu lộ của mấy lão già nãy cũng giống như mình lúc trước, liền không khỏi cười ha hả, cực kỳ đắc ý.

- Lâm lão đầu, lão cười cái gì? Có phải là lão phá hủy đâu?

Từ Trường Thâm nhìn vẻ đắc ý của Lâm Lộ Trọng như vậy, thì hơi ngứa mắt, liền mỉa mai nói.

- Lâm Vân là cháu của tôi nên tôi mới đắc ý. Lão ghen tỵ vì không đứa cháu như vậy phải không. Hắc hắc.

Lâm Lộ Trọng không chịu thua kém, liền phản bác lại.

Từ Trường Thâm hơi buồn bực. Nếu anh chàng Lâm Vân này đồng ý chuyện hôn sự với Từ Nhân thì lúc này hắn chẳng phải là cháu rể của mình sao. Thật là tiếc đứt ruột a.

- Được rồi, hai ông đừng ở đó mà tranh cao thấp. Lâm Vân, cậu có ý kiến gì về các căn cứ của Kỷ Minh đặt ở khắp nơi không?

Thủ trưởng số một lên tiếng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 377 (2): Điều Kiện

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 56


CMN Đời Đại Học!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32



Một Lần Và Mãi Mãi

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 49


Thiên Xứng Cố Sự Hệ Liệt

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9