Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 377 (2): Điều Kiện

Chương trước: Chương 377 (1): Điều Kiện



Vài vị thủ trưởng cũng khẩn trương nhìn Lâm Vân. Bọn họ rất muốn biết suy nghĩ của Lâm Vân về việc này. Chính xác hơn, là hắn có ý định chiến đấu về sau không? Cho dù bọn họ biết Luyện Khí Kỳ càng luyện lên cao càng lợi hại. Nhưng bọn họ không thể đo đếm được sự lợi hại đó. Mặc dù Lâm Vân đã tiêu diệt căn cứ của Kỷ Minh ở Amazon, nhưng tiêu diệt bằng cách nào, bọn họ lại không có thông tin gì cả.

Lâm Vân trầm ngâm một lát rồi nói:

- Tam gia gia đã nói cho tôi biết, Kỷ Minh có hơn mười căn cứ xây dựng trên khắp Địa Cầu. Một khi bọn chúng phản công, thì sẽ có tỉnh hủy diệt toàn bộ. Mà tôi chỉ có một người, nếu như tôi diệt một căn cứ, thì sẽ có một vài quốc gia gặp nạn.

- Cho nên hiện tại tôi không biết nên diệt căn cứ nào trước. Huống hồ, năng lực cá nhân của tôi chỉ có hạn. Nói không chừng Kỷ Minh là một cả một hành tinh nào đó. Để cho một mình đối phó với cả một hành tinh, thì đúng là lực bất tòng tâm (Có lòng mà không có lực). Hơn nữa, tôi đoán chừng đám người của Kỷ Minh phát hiện ra căn cứ của bọn chúng ở Amzon bị phá hủy. Bọn chúng rất nhanh sẽ có phản ứng.

Lâm Vân nói xong, giống như cười mà không phải cười nhìn vài vị thủ trưởng.

- Đúng vậy, Lâm Vân chỉ có một người, mà căn cứ thì có nhiều như vậy, sao có thể tiêu diệt được hết? Nếu không, để cho Lâm Vân tiêu diệt căn cứ của Kỷ Minh ở Thần Nông Giá trước.

Từ Trường Thâm nghe Lâm Vân nói vậy, bắt đầu lo lắng cho hắn. Dù sao Lâm Vân cũng là người Hoa quốc.

Lâm Vân thấy mấy lão già này lo lắng, liền bổ sung:

- Thực ra, nếu tôi liều mạng, cũng có thể tiêu diệt thêm vài căn cứ. Chỉ là công pháp của tôi cũng cần một loại năng lượng. Trước mặt loại năng lượng này còn chưa có ai tìm ra được. Cho dù muốn tìm cũng rất phiền toái.

- Hơn nữa, thiết bị để cung cấp năng lượng rất đất. Số năng lượng của tôi chỉ có hạn. Trước mắt chỉ có thể tiêu diệt được vài căn cứ mà thôi. Cho nên tôi mới đắn đo nên tiêu diệt chỗ nào trước.

Lâm Vân nói xong, nhìn mấy vị thủ trưởng, khuôn mặt đầy vẻ mâu thuẫn.

Vài lão già ở đây đều là những kẻ lõi đời, sao không hiểu Lâm Vân muốn chỗ tốt. Năng lượng mà hắn nói có lẽ là đá Bạch Hà lần trước. Thứ đá đó không có nhiều lắm. Nên mấy người đều nhìn nhau, không biết phải nói gì. Trái Đất sắp lâm nguy như vậy, tay Lâm Vân này còn đục nước béo cò. Nhân phẩm của hắn thật khó mà khen ngợi được.

Lâm Vân cười thầm. Lúc trước ta chủ động nhường kỹ thuật Vân Tinh Linh cho các quốc gia, không phải lúc đó các ông cũng lợi dụng tôi gặp khó khăn đó sao? Mặc dù tiền đối với hắn không có tác dụng gì cả. Nhưng có vẫn hơn không. Huống hồ Lâm Vân còn có ý khác ở bên trong.

Thấy Lâm Vân lại muốn lợi dụng khó khăn để phát tài, Lâm lão gia tử lại không có ý khuyên bảo. Bởi vì Hoa quốc đã trợ giúp rất nhiều quốc gia bị gặp nạn, nhưng nhận được chỉ là sự vong ân phụ nghĩa. Cho nên ông ta không có phản cảm gì với điều Lâm Vân đề nghị.

Vài vị thủ trưởng chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Lâm Vân không phải là thuộc cấp của bọn họ, nên bọn họ không thể làm gì được.

- Tôi có ý kiến như thế này. Chúng ta thông báo với Liên Hợp Quốc, nói rằng năng lực của Lâm Vân có hạn, chỉ có thể tiêu diệt vài căn cứ trước. Nên đề nghị các quốc gia khác, quốc gia nào trả tiền nhiều hơn thì trợ giúp quốc gia đó. Nếu như căn cứ của Kỷ Minh đặt ở vị trí gần với quốc gia, thì mấy quốc gia đó có thể chung tiền lại. Mọi người thấy thế nào.

Bộ trưởng Lưu đề nghị.

- Biện pháp này không tồi. Còn cậu, Lâm Vân?

Từ Trường Thâm cũng đồng ý.

Thủ tưởng số một cũng gật đầu. Lâm Vân không phải là người của chính phủ, cho nên hắn có thể tự kiểm soát hành vi của mình. Hắn muốn tiền mới hỗ trợ cũng không có gì đáng trách.

Lâm Vân gật đầu, cười nói:

- Biện pháp này rất hợp với ý tôi. Nhưng nếu trả ít quá tôi sẽ không làm đâu.

Thấy vài vị thủ trưởng gật đầu, Lâm Vân tiếp tục nói:

- Nếu thiếu tiền có thể bù thảo dược vào đó. Quốc gia nào lấy ra được nhiền tiền và thảo dược nhất, tôi sẽ giúp quốc gia đó đầu tiên.

- Thậm chí thiếu tiền nhưng đủ thảo dược, tôi sẽ xem xét hỗ trợ. Còn quốc gia của chúng ta thì tôi chỉ cần thảo dược, tiền bỏ qua. Nhưng thảo dược phải đúng với những hình trong này.

Nói xong, Lâm Vân lấy một tập tư liệu có ảnh Linh Dược ra. Địa Cầu có rất nhiều linh dược hữu dụng, nhưng phân bố quá thưa thớt. Một mình Lâm Vân đi tìm thì có chút khó khăn. Hiện tại có thể thông qua toàn bộ thế giới đi tìm số linh thảo đó, tội gì mà không làm. Có số linh thảo này, hắn có thể luyện chế ra được đan dược Trúc Cơ, thậm chí là đan dược Kết Đan. Hiện tại Vân Môn của hắn đang dần hình thành, ai biết về sau muốn thu thêm bao nhiêu đệ tử. Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

- Tốt, không có vấn đề gì cả. Hôm nay cúng tôi sẽ đem chuyện này thương lượng với Liên Hợp Quốc.

Bộ trưởng Lưu nghe thấy Hoa quốc không cần phải xuất tiền, liền rất vui vẻ. Cũng may anh chàng Lâm Vân này còn biết vì quốc gia cống hiến sức lực. Nếu như ngay cả thảo dược hắn cũng bỏ qua thì tốt biết mấy.

- Còn có yêu cầu gì nữa không?

Từ Trường Thâm thấy Lâm Vân đã nói ra hai điều kiện, thì hỏi rõ xem còn có điều kiện khác không.

- Chỉ có thế thôi. Mà một thời gian ngắn nữa là tôi phải đi rồi. Nên phải thông báo cho các quốc gia kia chuẩn bị nhanh lên.

Lâm Vân xác thực là muốn xem truyền tống trận trong hang núi Cửu Hoa đưa tới nơi nào. Từ việc mỹ phụ kia đưa hai viên linh thạch Thượng Phẩm cho Vũ Tích. Phỏng chừng chỗ đó là nơi có nguồn linh thạch dồi dào.

Ý định ban đầu của Lâm Vân là muốn một hòn đảo nhỏ, chuyên môn dành cho việc tu luyện. Nhưng bởi vì linh khí ở đây không đủ, mà Địa Cầu cũng không còn an toàn như trước. Từ việc người ngoài hành tinh xâm lược này là biết. Cho dù hắn nhất định sẽ tiêu diệt đám người kia. Nhưng ai có thể cam đoan về sau sẽ có chủng tộc nào khác tấn công Địa Cầu hay không. Trong vũ trụ mênh mông, có rất nhiều hành tinh có sự sống, chứ không riêng gì Địa Cầu. Địa Cầu chỉ là một thế giới có nền văn minh rớt lại phía, có cuộc sống khá bình thản mà thôi.

Lâm Vân và vài vị thủ trưởng thảo luận một ít vấn đề, ăn cơm trưa xong, Lâm Vân mới rời khỏi đại viện Lâm gia.

Lâm Vân tin rằng, khẳng định không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền về. Bởi vì các quốc gia đều rất sợ hãi sức mạnh quân sự của Kỷ Minh. Thà trả một khoản tiền lớn còn hơn là bị diệt quốc.

Lâm Vân không lập tức bay về luôn, mà tản bộ trên đường cái. Đã lâu rồi hắn không chậm rãi đi trên đường như vậy. Nhớ lần trước mới tới Phần Giang, mình phải ra ngoài đường tìm cái ăn, không khỏi cảm thán thế sự biến hóa thật là nhanh.

- Bắt lấy nó, đừng cho nó chạy.

Một tiếng kêu vang lên. Lâm Vân sững sờ, ở một chỗ sầm uất như vậy, lại muốn bắt ai?

Loading...

Xem tiếp: Chương 378: Tiểu Tinh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 100


Tiếng Thời Gian Du Dương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 286