Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 376 (2)chính Thức Làm Vợ

Chương trước: Chương 376 (1): Chính Thức Làm Vợ



- Về sau em và Nhược Sương trở về à?

Lâm Vân nhìn khuôn mặt tiều tụy của vợ, rất là đau lòng.

- Vâng, em và Nhược Sương dùng hai viên linh thạch Thượng Phẩm, quả nhiên là khởi động được truyền tống trận. Lúc trở về em phải rất cẩn thận mới đưa Nhược Sương rời khỏi vách núi.

Vũ Tích nói xong, thở phào một tiếng. Mấy năm qua không có chồng ở bên, em gái cũng đi mất, thời gian trôi qua rất dày vò. May còn có Nhược Sương ở bên cạnh chia sẻ.

- Còn anh thì sao?

Vũ Tích kể xong chuyện, gánh nặng trong lòng dường như nhẹ đi không ít.

Lâm Vân kể chuyện vài năm qua cho Vũ Tích nghe. Khi nàng nghe thấy Lâm Vân thiếu chút bị Thiên Diễm đốt cháy, khẩn trương đến mức bàn tay ướt đẫm. Rốt cuộc không nhịn được, ôm chặt lấy Lâm Vân.

Đêm, rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

Hồi lâu, Vũ Tích mới lên tiếng.

- Em Trúc Cơ rồi.

- Ừ, anh đã biết.

Sắc mặt của Vũ Tích đỏ bừng, đang muốn nói thêm điều gì thì đã bị môi của Lâm Vân chặn lại.

- Ưm…

Tiếng rên rỉ vang lên, Vũ Tích rất nhiệt liệt đáp lại.

Tiếng thở dốc trở nên dồn dập, hai người đều chưa từng trải qua việc này, nên khá vất vả cởi quần áo của đối phương. Từng kiện từng kiện bị vứt xuống mặt đất.

Sự ngượng ngùng lan tới khắp cơ thể và tinh thần của Vũ Tích. Khi thanh lửa nóng của Lâm Vân tiến vào trong người nàng, nàng chỉ có một cảm giác hạnh phúc tột đỉnh. Vừa chân thực, vừa mơ hồ.

- Sao em lại khóc, Vũ Tích…

Lâm Vân yêu thương lau nước mắt cho Vũ Tích.

- Em khóc vì hạnh phúc. Cuối cùng em đã trở thành người vợ chính thức của anh rồi. Lão công, em…

Vũ Tích không thể nói thêm được nữa, đôi môi của nàng lại bị Lâm Vân ngăn chặn.

- Em vẫn luôn là vợ của anh.

- Nhưng trước kia em…

Miệng của nàng lại bị ngăn chặn.

- Vũ Tích, anh phát hiện ra một nữ lưu manh.

Lâm Vân bỗng nhiên cười xấu xa.

- À?

- Có người dùng thần thức nhìn trộm chúng ta…

Lâm Vân phát hiện Nhược Sương rõ ràng đang dùng thần thức nhìn trộm hai người.

- Là Nhược Sương, cô nàng này thật đáng đánh.

Vũ Tích giống như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt càng đỏ bừng, rồi chui vào ngực của Lâm Vân.

Lâm Vân thấy động tác này của Vũ Tích, âm thầm buồn cười. Trong lòng tự nhủ, dù rúc vào người cũng có tránh được thần thức đâu. Mà lá gan của Nhược Sương lớn thật đấy, thần thức vẫn không chịu thu hồi lại.

- Vậy anh cũng xơi cô ấy đi. Đến lúc đó em cũng xem.

Vũ Tích nhớ ra là động tác của mình cũng không thể né tránh được thần thức, liền ôm Lâm Vân nói.

….

Sắc mặt Nhược Sương đỏ bừng, liền thu hồi thần thức. Nàng biết hành động của mình đã bị Lâm Vân phát hiện.

- Cậu sao thế Nhược Sương?

Tĩnh Như nhìn thấy sắc mặt của cô bạn mình không bình thường.

- À, không có gì đâu.

Nhược Sương vội vàng trả lời. Trong đầu vẫn suy nghĩ tới tình cảnh lúc trước.

- A, chị Nhược Sương, chẳng lẽ chị dùng thần thức nhìn lén anh trai và chị dâu em phải không? Chị thật là quá xấu rồi.

Lâm Hinh lập tức đoán ra thái độ khác thường của Nhược Sương.

- Làm gì có, em đừng nói lung tung. Chị đâu có xem hai người đó làm gì.

Nhược Sương phản bác lại Lâm Hinh, nhưng biểu lộ và ngữ khí đã bán đứng nàng.

- Cậu đúng là vừa nhìn lén rồi. Nhược Sương, cậu có thể…

Tĩnh Như rất muốn hỏi cô bạn mình nhín lén kiểu gì, nhưng lại không nói ra được lời.

- Hừ, đừng tưởng em không biết. Chị Nhược Sương nhất định là dùng thần thức nhìn lén.

Lâm Hinh không có tim không có phổi nói.

- Thần thức có thể học cấp tốc được không? Nhược Sương, cậu nhanh dạy cho mình đi. Mình muốn nghe…

Tĩnh Như nói tới đây, mới biết mình lỡ lời, vội vàng ngừng lại.

- Hai chị đúng là xấu. Em sẽ mách chị Vũ Tích.

Lâm Hinh thật không biết nói gì với hai bà chị này.

Tĩnh Như biết mình đã nói sai, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua vậy.

- Đừng, Nhược Sương đang nhìn lén mà.

Vũ Tích thấy Lâm Vân lại muốn tiếp, vội vàng nói.

- Lần này anh sẽ bố trí một cái vòng bảo hộ, cô ấy sẽ không nhìn thấy đâu.

- Thật không?

- Đương nhiên…

- Vậy thì được…

Bóng đêm càng dày đặc, cảnh vật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng người yêu nhau thì thầm trong chăn.

“Nhu tình mộng đẹp tương phùng. Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều. Tình xưa nếu mãi còn yêu. Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.”

Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn như ngọc, bộ ngực mềm mại và co dãn của Vũ Tích dính sát vào ngực của Lâm Vân. Khiến cho hắn có một cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời.

- Anh đã tỉnh rồi à.

Vũ Tích mở to mắt, nhìn Lâm Vân đang ôm mình, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.

- Em ngủ thêm đi, anh xuống giường trước.

Lâm Vân nói xong, hôn lên trán nàng một cái.

- Đừng.

Vũ Tích thấy mặt trời đã nhô lên cao, lại nghĩ tới chuyện Nhược Sương nhìn lén mình tối hôm qua, nàng liền không có dũng khí để rời giường. Dù nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng tối hôm qua Lâm Vân quá mạnh mẽ, khiến cho nàng vẫn còn mềm yếu vô lực.

- Sao vậy?

Lâm Vân nhìn vẻ lười biếng của Vũ Tích, lộ ra nụ cười ranh mãnh.

- Bại hoại, em còn mặt mũi nào đi xuống nữa…

Vũ Tích thấy mình nếu cứ như thế này đi xuống, mọi người nhất định sẽ phát hiện.

- Nếu vậy thì buổi tối anh trở về, chúng ta sẽ tiếp tục.

Lâm Vân cười xấu xa, đi lên hôn nàng thêm một cái, mới đi xuống tầng. Hắn muốn tới chỗ của Tam gia gia hỏi vài chuyện.

Nhược Sương nhìn thấy Lâm Vân vui vẻ đi xuống nhà, khuôn mặt liền đỏ bừng. Vội vàng tránh sang chỗ khác, giống như sợ Lâm Vân phát hiện ra tâm tư của mình vậy.

- Anh trai, nhanh ăn sáng thôi. Chị Vũ Tích đâu? Em lên tầng nhìn xem, em có vài lời muốn nói với chị ấy.

Lâm Hinh nói xong, định đi lên tầng.

- Đừng…

Nhược Sương vội vàng kéo Lâm Hinh lại. Nhưng Lâm Hinh đã nhanh chân hơn chạy lên tầng. Nàng thấy thế cũng chỉ phải đuổi theo. Tĩnh Như thấy vậy, không biết Lâm Hinh có mách cả mình không, cũng đi theo hai người lên.

Rất nhanh, trên tầng đã vang lên tiếng cười đùa của mấy cô gái….

Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Ăn cơm xong thì chào hỏi mẹ và mẹ vợ một tiếng rồi đi tới chỗ của lão gia tử.

Dù đã qua vài năm, nhưng tinh thần của Lâm Lộ Trọng vẫn rất minh mẫn. Ông ta vừa nhìn Lâm Vân tới liền rất cao hứng. Tối hôm qua ông ta đã biết Lâm Vân trở về. Mới sáng sớm cháu trái đã tới thăm mình, khiến ông ta cảm thấy rất an ủi.

- Tam gia gia, mấy năm không gặp, gia gia vẫn khỏe như ngày nào.

Đây là những lời từ đáy lòng của Lâm Vân. Bởi vì nghe Vũ Tích nói, trong thời gian hắn không có ở nhà, Tam gia gia đã chiếu cố tập đoàn Vân Môn rất nhiều. Ít nhất, Lâm Vân đã có tình cảm máu mủ với ông ta.

Trong lòng Lâm Vân còn suy nghĩ, chắc nên kiếm mấy đan dược kéo dài tuổi thọ cho các trưởng bối mình dùng. Lúc hắn rời đi vài năm, bà ngoại của Vũ Tích đã chết vì bệnh. Lâm Vân cảm thấy rất thương tiếc. Nếu hắn có loại đan dược kia, thì có thể giúp mẹ mình, mẹ của Vũ Tích và Tam gia gia sống lâu hơn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 377 (1): Điều Kiện

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Độ Ẩm Tương Đối

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Yêu Hồ Khó Cưỡng

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 6


Hạ đỏ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31


Chước Lộc

Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ

Số chương: 95


Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11